Chương 6 : Chương 6: Cờ Trong Cờ
Sương sớm còn chưa tan hết, phủ Thứ phụ đã nhận được tin tức chấn động từ An phủ. Trí Tri vội vã bước vào thư phòng, nét mặt vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, hắn đặt một tập báo cáo khẩn lên bàn của La Định Xuân.
“Đại nhân, đúng như người dự liệu, đêm qua An phủ đã xảy ra chuyện.”
La Định Xuân đặt bút lông xuống, đôi mắt bình lặng không một gợn sóng, nhưng những ngón tay thon dài khẽ siết lại đã tố cáo sự chú ý cao độ của hắn. Hắn lật giở từng trang báo cáo, đọc lướt qua những dòng chữ ghi lại sự hỗn loạn đêm qua: thư phòng bốc cháy, nhà bếp phát nổ, thích khách đột nhập, An công tử An Thức Ngọc hoảng loạn… Mọi thứ diễn ra đúng như một vở kịch được dàn dựng công phu. Và người đạo diễn vở kịch này, hắn gần như có thể chắc chắn, chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn.
“Nàng ta đã vào được mật thất,” La Định Xuân lẩm bẩm, ánh mắt dừng lại ở chi tiết ngọn lửa màu xanh lục và những chiếc hũ sành bị vỡ. “Và còn thành công thoát ra ngoài.” Hắn ngả người vào lưng ghế, một cảm giác vừa kinh ngạc vừa có chút… tán thưởng len lỏi trong lòng. Khang Mẫn mà hắn biết không thể nào có được sự can đảm và trí tuệ như vậy. Nàng ta chỉ là một con công rực rỡ nhưng trống rỗng. Người phụ nữ này… rốt cuộc là ai?
“Đại nhân, chúng ta có cần…” Trí Tri hỏi, ý muốn nói có cần phải báo cáo chuyện này lên trên hay không.
“Không cần,” La Định Xuân cắt ngang. “Chuyện này cứ tạm thời đè xuống. An Thức Ngọc sẽ không dám làm lớn chuyện, vì hắn sợ bí mật trong mật thất bị bại lộ. Cứ để hắn tự mình lo liệu mớ hỗn độn đó.” Hắn dừng lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. “Việc của chúng ta là tìm hiểu xem, bí mật của hắn là gì, và mục đích của quận chúa là gì.”
Hắn đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn về hướng phủ Đoan Ninh quận chúa. Hắn biết, hắn không thể tiếp tục đứng ngoài quan sát nữa. Hắn phải trực tiếp đối mặt với nàng, phải lột bỏ lớp mặt nạ hoàn hảo mà nàng đang mang.
Trong khi đó, tại phủ quận chúa, Tuyết Chi đã có một đêm không ngủ. Nàng ngồi trước gương đồng, nhìn chằm chằm vào con dao găm vỏ da rắn. Hung khí đã có trong tay, nhưng nàng biết, chỉ dựa vào nó thì không đủ để kết tội An Thức Ngọc. Hắn là con trai của quan viên, có gia thế chống lưng. Nếu nàng đường đột đưa con dao này ra, hắn hoàn toàn có thể đổ tội cho nàng vu khống, thậm chí là ăn trộm. Nàng cần một cái bẫy, một cái bẫy hoàn hảo để hắn không thể chối cãi, một cái bẫy có sự chứng kiến của những người có đủ trọng lượng.
Và người có trọng lượng nhất mà nàng có thể nghĩ đến lúc này, trớ trêu thay, lại chính là La Định Xuân.
Nàng cần phải hiểu rõ hơn về bí mật trong những chiếc hũ sành. Ngọn lửa xanh lục đó chắc chắn không phải là thứ bình thường. Nó gợi cho nàng nhớ đến những ghi chép trong các cuốn sách cấm mà nàng từng lén đọc ở thư phòng của cha. Có một loại dầu được chiết xuất từ thảo dược đặc biệt, trộn lẫn với mỡ của những sinh vật mang âm khí, khi cháy sẽ tạo ra ngọn lửa màu xanh và mùi khét đặc trưng. Loại dầu này thường được dùng trong các nghi lễ tà thuật, để bảo quản những thứ không nên được bảo quản.
An Thức Ngọc đang bảo quản thứ gì?
“Tiểu thư, Đan Thư đã về.”
Giọng nói của Tiểu Man kéo Tuyết Chi ra khỏi dòng suy nghĩ. Đan Thư bước vào, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Nàng ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà Tuyết Chi giao phó.
“Nô tỳ đã đi hỏi thăm các hiệu thuốc và những cửa hàng bán đồ lạ ở chợ đen,” Đan Thư bắt đầu báo cáo, giọng nói trầm và rõ ràng. “Mùi hương mà tiểu thư miêu tả, không ai biết rõ nó là gì. Nhưng có một lão lang ở một hiệu thuốc cũ trong hẻm Tây Môn, sau khi ngửi mùi hương còn vương lại trên tay áo của nô tỳ, ông ta đã vô cùng hoảng sợ.”
“Ông ta nói gì?” Tuyết Chi hỏi, tim đập nhanh hơn.
“Ông ta nói, đây là mùi của ‘Dưỡng Thi Dịch’,” Đan Thư hạ giọng, “một loại dung dịch cấm, dùng để ngâm tẩm thi thể, giúp cho thi thể không bị phân hủy, thậm chí còn có thể giữ được sự mềm mại như lúc còn sống. Ông ta còn nói, thứ này vô cùng tà ác, chỉ có những kẻ tu luyện tà thuật hoặc những gia tộc có bí mật đen tối mới sử dụng. Và… ông ta nói rằng, gần đây ở kinh thành, có một thế lực ngầm đang thu mua loại dịch này với giá rất cao.”
Dưỡng Thi Dịch. Nuôi dưỡng thi thể.
Tuyết Chi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. An Thức Ngọc không chỉ giết người, hắn còn đang cất giấu thi thể. Nhưng tại sao? Hắn cất giấu thi thể của ai? Của người đàn ông mà chồng Tô Anh Nương đã phát hiện ra? Hay còn của những người khác nữa? Thế lực ngầm kia là ai? Mọi chuyện dường như đang vượt xa khỏi tầm kiểm soát của một vụ án dân sự thông thường.
“Làm tốt lắm,” Tuyết Chi khen ngợi, ánh mắt nhìn Đan Thư đã có thêm vài phần tin tưởng. “Chuyện này ngươi hãy giữ kín, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
“Nô tỳ hiểu,” Đan Thư cúi đầu. Sự thay đổi của tiểu thư khiến nàng ta vừa sợ hãi vừa tò mò, nhưng nàng ta biết, điều duy nhất mình có thể làm là tuân lệnh.
Đúng lúc này, một gia nhân vào bẩm báo: “Thưa tiểu thư, Thứ phụ đại nhân đến thăm.”
Tuyết Chi và Đan Thư liếc nhìn nhau. Hắn đến rồi. Nhanh hơn nàng dự đoán.
“Cho mời,” Tuyết Chi bình tĩnh nói, tay khẽ đặt lên con dao găm giấu trong tay áo.
La Định Xuân bước vào, vẫn là dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng. Hắn không đi cùng bất kỳ ai, một mình tiến vào khuê phòng của nàng. Hắn liếc nhìn Đan Thư một cái, rồi ánh mắt dừng lại trên người Tuyết Chi.
“Nghe nói đêm qua An phủ xảy ra hỏa hoạn, không biết quận chúa có bị kinh động không?” hắn mở lời, giọng điệu quan tâm nhưng lại đầy ý tứ thăm dò.
Tuyết Chi mỉm cười, nụ cười kiêu kỳ của Khang Mẫn. “An phủ cháy thì liên quan gì đến ta? Ta ở trong phủ của mình, ngủ một giấc ngon lành. La đại nhân có lòng quan tâm, ta xin nhận. Nhưng nếu chỉ có vậy, thì mời người về cho, ta còn phải nghỉ ngơi.”
“Ồ? Vậy sao?” La Định Xuân cũng cười, nụ cười của hắn ôn hòa nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực. “Ta lại nghe nói, đám cháy bắt nguồn từ nhà bếp, nhưng thư phòng của An công tử cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Thật là một sự trùng hợp thú vị.”
Hắn đang thử nàng. Hắn cố ý nói sai vị trí đám cháy để xem phản ứng của nàng. Nếu là Khang Mẫn thật, cô ta sẽ chẳng quan tâm thư phòng hay nhà bếp. Nhưng Tuyết Chi thì khác.
Nàng nhướng mày: “Thư phòng? Ta nghe nói là nhà bếp cơ mà? La đại nhân, người làm quan lớn trong triều, sao tin tức lại sai lệch như vậy?” Nàng cố ý tỏ ra ngạc nhiên, nhưng trong lòng đã biết, hắn đang nghi ngờ nàng.
“Có lẽ là ta nghe nhầm,” La Định Xuân thản nhiên đáp, nhưng ánh mắt đã sâu hơn vài phần. Hắn tiến lại gần hơn, hạ giọng. “Quận chúa, ta biết cô không phải là người sẽ an phận. Nhưng có những chuyện, không phải là thứ mà một mình cô có thể gánh vác. An Thức Ngọc không đơn giản như cô nghĩ đâu.”
“La đại nhân đang lo lắng cho ta sao?” Tuyết Chi cười nhạo. “Thật hiếm thấy. Hay là người sợ ta gây chuyện, làm ảnh hưởng đến thanh danh của người và cuộc hôn nhân của chúng ta?”
“Ta chỉ không muốn thấy cô đi vào con đường chết,” La Định Xuân nói, giọng nói bất chợt trở nên nghiêm túc. “Giống như… một người mà ta từng biết.”
Hắn lại nhắc đến Tuyết Chi. Lần này, không phải là sự khiêu khích từ phía nàng, mà là một lời cảnh báo chân thành từ phía hắn. Trái tim Tuyết Chi khẽ run lên. Hắn vẫn còn nhớ đến nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu, quyết định đã đến lúc phải hành động. Nàng cần La Định Xuân, không phải với tư cách một vị hôn phu, mà là một người có thể chứng kiến và xác nhận cho kế hoạch của nàng.
“La đại nhân đã nói vậy, ta cũng không giấu nữa,” nàng đột nhiên thay đổi thái độ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Đúng vậy, ta đang điều tra An Thức Ngọc. Ta có lý do để tin rằng, hắn chính là hung thủ giết chồng của Tô Anh Nương. Và ta… đã có bằng chứng.”
Nàng cố ý để lộ một chút cán dao găm vỏ da rắn ra khỏi tay áo.
Ánh mắt La Định Xuân lập tức bị thu hút. Hắn nhận ra đó không phải là vật dụng của một nữ nhi khuê các. “Cô lấy nó ở đâu?”
“Ta có cách của ta,” Tuyết Chi bí ẩn nói. “Nhưng An Thức Ngọc là kẻ xảo quyệt. Ta cần một kế hoạch để hắn không thể chối cãi. Đêm mai, tại lễ hội đèn lồng ở bờ sông Vị Thủy, ta sẽ khiến hắn phải tự mình thừa nhận tất cả.”
Nàng đang gieo một cái mồi. Nàng biết, với tính cách cẩn trọng và sự nghi ngờ của La Định Xuân, hắn chắc chắn sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào nàng. Hắn sẽ âm thầm đi theo để giám sát. Và đó chính là điều nàng muốn.
“Cô định làm gì?” La Định Xuân hỏi, giọng nói đầy cảnh giác.
“Đó là bí mật của ta,” Tuyết Chi mỉm cười, nụ cười vừa tự tin vừa có chút liều lĩnh. “La đại nhân, nếu người thật sự quan tâm đến an nguy của ta, thì đêm mai, hãy đến bờ sông Vị Thủy. Người sẽ được xem một vở kịch rất hay. Còn nếu không, thì cứ coi như hôm nay chúng ta chưa từng nói chuyện.”
Nói rồi, nàng quay người đi, không cho hắn cơ hội hỏi thêm. Nàng biết, ván cờ này đã được bày ra. An Thức Ngọc là con mồi, còn La Định Xuân, hắn vừa là người xem cờ, vừa là một quân cờ quan trọng trong tay nàng.
La Định Xuân đứng lặng trong phòng, nhìn theo bóng lưng kiêu hãnh của nàng. Hắn biết mình đã bị cuốn vào trò chơi của nàng. Một trò chơi nguy hiểm, nhưng lại hấp dẫn đến lạ thường. Hắn không thể không đi. Vì sự thật, vì trách nhiệm, và vì… hình bóng của một người con gái thông minh, quả cảm mà hắn tưởng đã mất đi mãi mãi, dường như đang tái hiện lại ngay trước mắt hắn.