Chương 6 : Lời Thề

Giang Ngạn lái xe đưa Hứa Dạ đến một căn hộ an toàn mà anh đã chuẩn bị từ trước. Đó là một căn hộ nhỏ, nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh, cách xa trung tâm thành phố. Khi bước vào, Hứa Dạ cảm thấy một sự nhẹ nhõm hiếm có. Căn hộ ấm cúng và sạch sẽ, khác hẳn với vẻ hào nhoáng nhưng lạnh lẽo của biệt thự Diệp Chiêu.

Giang Ngạn đỡ Hứa Dạ ngồi xuống sofa, rồi anh kiểm tra vết thương trên vai cô. Máu đã ngừng chảy, nhưng vết đạn vẫn còn đó, sưng tấy và đỏ ửng.

“Đau không?” Giang Ngạn hỏi, giọng anh dịu dàng.

Hứa Dạ lắc đầu: “Không sao. Chỉ là vết xước nhỏ thôi.”

Giang Ngạn không nói gì thêm. Anh đi vào phòng tắm, lấy ra một bộ dụng cụ y tế sơ cứu. Anh cẩn thận làm sạch vết thương, rồi sát trùng và băng bó cho cô. Hứa Dạ nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ biết ơn. Giang Ngạn luôn là người chu đáo và tỉ mỉ như vậy.

“Anh đã gọi cảnh sát Chu chưa?” Hứa Dạ hỏi.

Giang Ngạn gật đầu: “Anh ấy đã biết về vụ đột nhập. Anh ấy sẽ tăng cường điều tra Diệp Chiêu. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Hắn ta là một kẻ rất nguy hiểm.”

Hứa Dạ im lặng. Cô biết mình đã đánh giá thấp Diệp Chiêu. Hắn ta không chỉ là một kẻ buôn lậu, mà còn là một con quỷ tàn độc.

“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Hứa Dạ hỏi.

“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về chiếc hộp nhạc đó.” Giang Ngạn nói, “Anh cảm thấy nó là chìa khóa để giải mã mọi bí ẩn.”

Hứa Dạ gật đầu. Cô cũng có cảm giác như vậy. Chiếc hộp nhạc đó không chỉ là một kỷ vật, mà nó còn ẩn chứa một bí mật đen tối.

“Anh có đói không?” Giang Ngạn hỏi. “Anh sẽ nấu cho em một ít mì.”

Hứa Dạ gật đầu. Cô cảm thấy đói cồn cào. Giang Ngạn đi vào bếp, bắt đầu nấu ăn. Hứa Dạ nhìn theo bóng lưng anh, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Giang Ngạn luôn là người ở bên cô, chăm sóc cô.

Khi mì được dọn ra, Hứa Dạ ăn ngấu nghiến. Mì đơn giản, nhưng lại ngon lạ lùng, có lẽ vì nó được nấu bằng cả tấm lòng của Giang Ngạn.

Sau bữa ăn, Hứa Dạ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Giang Ngạn đỡ cô vào phòng ngủ. Căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng, giường được trải ga sạch sẽ, gối mềm mại.

“Em hãy nghỉ ngơi đi.” Giang Ngạn nói, giọng anh dịu dàng. “Anh sẽ ở đây canh chừng cho em.”

Hứa Dạ gật đầu. Cô nằm xuống giường, cảm thấy một sự bình yên hiếm có. Cô nhắm mắt lại, và chìm vào giấc ngủ.

Giang Ngạn ngồi bên cạnh giường, nhìn Hứa Dạ đang say ngủ. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. Anh biết, con đường phía trước vẫn còn rất dài và đầy chông gai. Nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.

Sáng hôm sau, Hứa Dạ thức dậy sớm. Vết thương trên vai cô vẫn còn đau, nhưng tinh thần cô đã tốt hơn nhiều. Giang Ngạn đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.

“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Hứa Dạ hỏi khi họ đang ăn sáng.

Giang Ngạn đặt một tập tài liệu lên bàn. “Anh đã tìm hiểu về chiếc hộp nhạc. Nó là một món đồ cổ rất quý hiếm, được sản xuất vào đầu thế kỷ 20. Và có một điều rất đặc biệt về nó.”

Hứa Dạ nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ tò mò.

“Chiếc hộp nhạc này từng thuộc về một vũ công ballet nổi tiếng người Ý tên là Isabella.” Giang Ngạn nói, “Cô ấy đã biến mất một cách bí ẩn vào năm 1930, và chiếc hộp nhạc cũng biến mất cùng với cô ấy.”

“Isabella?” Hứa Dạ lẩm bẩm. “Có phải là cùng tên với nữ diễn viên mà chị gái em yêu thích không?”

Giang Ngạn gật đầu: “Đúng vậy. Isabella là thần tượng của Tống Dung. Chị ấy thường xem các video biểu diễn của Isabella và nói rằng cô ấy là vũ công tài năng nhất mà chị ấy từng thấy.”

Hứa Dạ cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô nhớ rằng Tống Dung rất yêu thích Isabella, và cô ấy đã từng tìm kiếm thông tin về Isabella rất nhiều. Liệu có mối liên hệ nào giữa cái chết của Tống Dung và sự biến mất của Isabella không?

“Anh đã tìm thấy một số thông tin về Isabella.” Giang Ngạn nói, “Cô ấy là một vũ công ballet rất tài năng, nhưng cuộc đời cô ấy lại rất bi kịch. Cô ấy đã bị một người đàn ông quyền lực ám ảnh, và cuối cùng, cô ấy đã biến mất một cách bí ẩn.”

“Người đàn ông quyền lực?” Hứa Dạ hỏi, “Có phải là… Diệp Chiêu?”

Giang Ngạn lắc đầu: “Không. Đó là một người đàn ông khác. Nhưng có thể, Diệp Chiêu đã lấy cảm hứng từ câu chuyện của Isabella để thực hiện những tội ác của mình.”

Hứa Dạ cảm thấy một sự rùng mình. Diệp Chiêu đúng là một kẻ biến thái.

“Anh đã liên lạc với cảnh sát Chu,” Giang Ngạn nói, “Anh ấy sẽ điều tra về Isabella và mối liên hệ của cô ấy với Diệp Chiêu. Chúng ta cần tìm ra liệu có mối liên hệ nào giữa cái chết của Tống Dung và sự biến mất của Isabella không.”

Hứa Dạ gật đầu. Cô biết, họ đã đến rất gần sự thật.

Sau đó, Giang Ngạn và Hứa Dạ cùng nhau đến thư viện. Họ tìm kiếm những cuốn sách cũ, những bài báo cũ về Isabella và cuộc đời cô ấy. Hứa Dạ cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với Isabella. Cô ấy là một vũ công tài năng, nhưng lại phải chịu đựng một cuộc đời bi kịch.

Khi đang tìm kiếm, Hứa Dạ đột nhiên nhìn thấy một cuốn sách cũ, bìa sách đã ố vàng. Tên sách là “Những Bí Mật Của Nhà Hát Bóng Đêm”. Cô mở sách ra, và thấy một bức ảnh cũ của Isabella. Dưới bức ảnh, có một dòng chữ viết tay: “Chỉ có cái chết mới giải thoát được cho tôi.”

Hứa Dạ cảm thấy một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Dòng chữ này giống hệt như những gì Tống Dung đã viết trong nhật ký của mình trước khi chết.

“Anh nhìn này!” Hứa Dạ nói với Giang Ngạn, giọng cô run rẩy.

Giang Ngạn nhìn cuốn sách, ánh mắt anh trở nên sắc lạnh. “Đây là một cuốn sách rất quan trọng. Có lẽ, nó sẽ giúp chúng ta tìm ra sự thật về cái chết của Tống Dung.”

Hứa Dạ và Giang Ngạn tiếp tục tìm kiếm. Họ phát hiện ra rằng Isabella đã bị giam cầm trong một căn phòng bí mật dưới nhà hát, và cô ấy đã chết ở đó. Vụ án của Isabella đã bị che giấu suốt nhiều thập kỷ.

Hứa Dạ cảm thấy một sự phẫn nộ dâng trào trong lòng. Diệp Chiêu không chỉ giết Tống Dung, mà hắn ta còn bắt chước tội ác của những kẻ khác. Hắn ta là một kẻ biến thái và tàn độc.

“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Hứa Dạ hỏi.

“Chúng ta cần tìm ra căn phòng bí mật đó.” Giang Ngạn nói, “Nếu chúng ta tìm thấy nó, chúng ta có thể tìm thấy bằng chứng để kết tội Diệp Chiêu.”

Hứa Dạ và Giang Ngạn cùng nhau lập kế hoạch đột nhập vào nhà hát. Họ biết, đây sẽ là một nhiệm vụ rất nguy hiểm, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.

Đêm đó, họ lẻn vào nhà hát. Nhà hát cổ kính và rộng lớn, những hành lang dài và tối om. Họ di chuyển một cách cẩn thận, như những bóng ma, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Khi đến gần khu vực sân khấu, Giang Ngạn phát hiện ra một lối đi bí mật dẫn xuống phía dưới. Họ đi theo lối đi đó, và cuối cùng, họ cũng tìm thấy căn phòng bí mật.

Căn phòng nhỏ và tối tăm, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo. Có một chiếc giường cũ kỹ, một cái bàn nhỏ, và một số đồ dùng cá nhân của Isabella. Trên tường, có những dòng chữ được viết bằng máu: “Tự do… tự do…”

Hứa Dạ cảm thấy tim mình se lại. Isabella đã bị giam cầm ở đây, và cô ấy đã chết trong sự tuyệt vọng.

“Đây là bằng chứng.” Giang Ngạn nói, giọng anh trầm trọng. “Diệp Chiêu đã lấy cảm hứng từ câu chuyện của Isabella để giết Tống Dung. Chúng ta phải tìm ra cách để đưa những bằng chứng này ra ánh sáng.”

Hứa Dạ nhìn Giang Ngạn, ánh mắt cô đầy vẻ quyết tâm. Cô biết, họ đã đến rất gần sự thật. Và cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.




LIÊN HỆ ADMIN