Chương 7 : Anh rể và em vợ
Đồn cảnh sát.
Trình Lỗi ngồi bên cạnh Chu Việt Thiêm, nhìn thiếu gia nhà họ Từ bị thương bên kia, khẽ cười khẩy một tiếng, “Thiếu gia Từ đúng là vẫn không có mắt như mọi khi nhỉ.”
Khóe miệng của Từ Húc Trạch bên kia vẫn còn sưng, cậu ta biết rõ Trình Lỗi đang chọc tức mình, nhưng vẫn không nhịn được tức giận, nắm chặt tay định đứng dậy.
Nhưng chưa kịp đứng dậy, đã chạm phải ánh mắt của cảnh sát bên cạnh, động tác khựng lại, rồi lại ngồi xuống.
Trình Lỗi ngồi bên cạnh Chu Việt Thiêm, cười càng to hơn.
“Tính cách của thiếu gia Từ vẫn như xưa, không thay đổi chút nào.” Anh ta nhướng mày, khóe miệng mang theo nụ cười chế giễu, “Cậu mà cứ đối xử với anh Chu của chúng tôi như vậy, về nhà sẽ bị chị cậu đánh cho đấy~”
Mặt Từ Húc Trạch tức đến méo xệch, nhưng lại không thể phản bác được gì, chỉ có thể nghiến răng quay đầu đi, trong lòng thầm chửi Lâu Nguyễn mắt kém.
Rốt cuộc là nhìn trúng cái loại rác rưởi như Chu Việt Thiêm ở điểm nào?
Cô ta có mắt không vậy?
Tức chết đi được, tức chết đi được!
Chu Việt Thiêm ngồi bên cạnh Trình Lỗi không nói gì, mặt anh ta cũng chẳng khá hơn là bao, bị đánh cho bầm dập.
Người đàn ông yên lặng nhìn về phía trước, tĩnh lặng đặc biệt giữa chốn ồn ào
Trình Lỗi vẫn tiếp tục nói ở đó, “Cậu xem cậu đánh anh Chu của chúng tôi thành ra thế nào, chị cậu mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng biết bao!”
Từ Húc Trạch nhắm mắt lại, mười ngón tay nắm chặt, nghiến răng phun ra ba chữ, “Anh-ta-đáng-đời.”
Tuy anh và Lâu Nguyễn không phải chị em ruột, nhưng đôi mắt đen đó lại giống nhau đến lạ thường.
Đôi mắt của cả hai đều đen láy, tròn và trong veo, chỉ khác là, khi Lâu Nguyễn nhìn người khác thì dịu dàng ngọt ngào, hiền lành vô hại, còn khi Từ Húc Trạch nhìn người khác lại giống như một con sói con đang nhìn chằm chằm vào con mồi đã chọn, hung dữ và nguy hiểm.
“Cậu nói gì!?” Trình Lỗi lập tức không vui, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, “Không phải chính cậu tiện mồm thì hôm nay chúng ta có ngồi đây không?”
Từ Húc Trạch trừng mắt nhìn anh ta, như một khẩu súng máy nhỏ: “Không phải anh ta tiện mồm thì hôm nay chúng ta có ngồi đây không?”
Sắc mặt Trình Lỗi thay đổi lớn, đột ngột đứng dậy, “Từ Húc Trạch, cậu nói ai tiện mồm, Lâu Nguyễn mà biết cậu nói Chu như vậy…”
“Đừng có Lâu Nguyễn Lâu Nguyễn nữa.” Từ Húc Trạch liếc nhìn Chu Việt Thiêm đang ngồi im lìm ở đó, như thể chỉ cần nhìn thêm một cái cũng thấy xui xẻo, anh ta quay đầu đi, thái dương giật giật, “Các người không nhắc đến Lâu Nguyễn thì chết à?”
“Xui xẻo thật, sao lại gặp phải mấy thằng rác rưởi không thể sống thiếu đàn bà.”
“Cậu——”
Trình Lỗi còn định nói gì đó, Chu Việt Thiêm ngồi đó không nói gì bỗng nhiên đứng dậy, anh ta cúi xuống nhặt chiếc áo khoác vest vắt trên ghế, “Đi.”
Trình Lỗi tức giận nói: “Anh Chu, anh không nghe thấy cậu ta nói gì sao?”
Chu Việt Thiêm đưa tay lên, ánh mắt bình tĩnh lướt qua chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, “Mấy giờ rồi.”
Trình Lỗi khựng lại, nhìn qua, có chút lắp bắp, “Mười, mười giờ.”
“Đến lúc về họp rồi.” Chu Việt Thiêm mặc chiếc áo khoác vest đã nhăn nhúm, quay người đi ra ngoài.
Lâu Nguyễn không đến đồn cảnh sát cũng là chuyện bình thường, dù sao thì quan hệ giữa cô và Từ Húc Trạch trước nay không tốt lắm.
Có lẽ họ cũng không nói cho cô biết Từ Húc Trạch đánh nhau với ai.
Lúc này, cô hẳn là đã ở công ty rồi.
Bây giờ về công ty cũng vậy.
Lúc đi đến cửa, anh ta quay đầu lại nhìn Từ Húc Trạch đang ngồi bên trong.
Từ Húc Trạch cũng đang nhìn anh ta, đôi mắt đen giống Lâu Nguyễn xuyên qua đám đông, trong mắt mang theo sự chán ghét nồng đậm——