Chương 7 : Ánh Sáng Từ Quá Khứ
Hứa Dạ và Giang Ngạn đã tìm thấy căn phòng bí mật dưới nhà hát, nơi Isabella từng bị giam cầm và qua đời. Căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt, chứa đựng nỗi tuyệt vọng của một vũ công tài năng đã bị tước đoạt tự do. Họ tìm thấy những dòng chữ nguệch ngoạc trên tường, như một lời cầu nguyện cuối cùng: “Tự do… tự do…”. Những bằng chứng này đã khẳng định mối liên hệ giữa tội ác của Diệp Chiêu và bi kịch của Isabella.
“Đây là bằng chứng không thể chối cãi,” Giang Ngạn nói, giọng anh trầm trọng, “Diệp Chiêu đã lấy cảm hứng từ câu chuyện của Isabella để giết Tống Dung. Hắn ta là một kẻ bệnh hoạn.”
Hứa Dạ cảm thấy một sự phẫn nộ tột cùng. Cô không thể tin được Diệp Chiêu lại có thể tàn độc đến mức đó.
Họ chụp ảnh lại mọi thứ trong căn phòng, từ những dòng chữ trên tường đến những vật dụng cá nhân của Isabella. Đây sẽ là những bằng chứng quan trọng để kết tội Diệp Chiêu.
“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Hứa Dạ hỏi, ánh mắt cô đầy quyết tâm.
“Chúng ta cần đưa những bằng chứng này ra ánh sáng,” Giang Ngạn nói, “Và chúng ta cần tìm hiểu thêm về quá khứ của Diệp Chiêu. Hắn ta chắc chắn có nhiều bí mật đen tối hơn nữa.”
Hứa Dạ và Giang Ngạn quyết định trình báo mọi chuyện cho cảnh sát Chu. Họ biết rằng việc này sẽ rất nguy hiểm, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
Khi họ gặp cảnh sát Chu, anh ấy đã rất ngạc nhiên khi nghe câu chuyện của họ. Anh ấy không thể tin được Diệp Chiêu lại có liên quan đến vụ án của Isabella, một vụ án đã bị lãng quên suốt nhiều thập kỷ.
Cảnh sát Chu hứa sẽ điều tra kỹ lưỡng. Anh ấy đã cử một đội điều tra đến nhà hát để thu thập thêm bằng chứng, và anh ấy cũng đã liên hệ với các cơ quan chức năng để mở lại vụ án của Isabella.
Hứa Dạ cảm thấy một sự nhẹ nhõm hiếm có. Cuối cùng, sự thật cũng sắp được hé lộ.
Sau đó, Giang Ngạn và Hứa Dạ cùng nhau đến văn phòng của một luật sư nổi tiếng, người đã từng giúp Tống Dung trong một số vụ kiện nhỏ. Luật sư đó rất ngạc nhiên khi thấy Hứa Dạ và Giang Ngạn.
“Cô Hứa, tôi không ngờ cô lại đến đây,” luật sư nói, “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Dạ kể lại toàn bộ câu chuyện cho luật sư nghe, từ cái chết của Tống Dung đến những gì họ đã khám phá ra về Diệp Chiêu và Isabella. Luật sư lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt ông ấy dần trở nên sắc lạnh.
“Đây là một vụ án rất phức tạp,” luật sư nói, “Diệp Chiêu là một người có quyền lực và ảnh hưởng. Để kết tội hắn ta, chúng ta cần bằng chứng rất vững chắc.”
Hứa Dạ gật đầu: “Chúng tôi biết. Nhưng chúng tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Luật sư nhìn Hứa Dạ, ánh mắt ông ấy đầy vẻ khâm phục. “Cô Hứa, cô thật sự là một người dũng cảm. Tôi sẽ giúp cô.”
Luật sư đã bắt đầu chuẩn bị hồ sơ vụ án. Ông ấy đã liên hệ với cảnh sát Chu, và họ đã cùng nhau xây dựng một kế hoạch để đưa Diệp Chiêu ra trước công lý.
Trong khi đó, Giang Ngạn tiếp tục điều tra về quá khứ của Diệp Chiêu. Anh ấy đã tìm kiếm thông tin về Diệp Chiêu trên mạng, và anh ấy đã phát hiện ra một số điều bất thường.
“Diệp Chiêu có một mối quan hệ rất bí ẩn với một người phụ nữ tên là Lạc San,” Giang Ngạn nói với Hứa Dạ, “Cô ấy là một vũ công ballet nổi tiếng, nhưng cô ấy đã biến mất một cách bí ẩn vào năm 2000, cùng năm với cái chết của Tống Dung.”
Hứa Dạ cảm thấy một sự rùng mình. Lại một vũ công ballet nữa biến mất bí ẩn.
“Có phải là cô ấy cũng có liên quan đến Diệp Chiêu không?” Hứa Dạ hỏi.
Giang Ngạn gật đầu: “Có vẻ như vậy. Lạc San là bạn thân của Tống Dung. Hai người họ thường xuyên đi cùng nhau. Và Diệp Chiêu cũng từng là một trong những người hâm mộ cuồng nhiệt của Lạc San.”
Hứa Dạ cảm thấy tim mình đập mạnh. Lạc San, Tống Dung, và Isabella. Ba vũ công ballet tài năng, ba bi kịch bí ẩn. Diệp Chiêu có phải là kẻ đứng sau tất cả không?
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về Lạc San,” Hứa Dạ nói, “Cô ấy có thể là chìa khóa để giải mã tất cả.”
Giang Ngạn gật đầu. Anh ấy đã tìm thấy địa chỉ nhà cũ của Lạc San.
Hứa Dạ và Giang Ngạn cùng nhau đến nhà cũ của Lạc San. Đó là một căn nhà bỏ hoang, cửa sổ đã vỡ nát, tường bong tróc. Không khí trong nhà lạnh lẽo và u ám, như thể vẫn còn vương vấn nỗi buồn của người đã khuất.
Họ tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Cuối cùng, khi họ chuẩn bị rời đi, Hứa Dạ đột nhiên nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ bị kẹt dưới sàn nhà.
Cô mở chiếc hộp ra. Bên trong, có một cuốn nhật ký cũ và một sợi dây chuyền mặt trăng lưỡi liềm. Cuốn nhật ký đã ố vàng, nhưng những dòng chữ bên trong vẫn còn rõ ràng.
Hứa Dạ mở cuốn nhật ký ra, và bắt đầu đọc. Đó là nhật ký của Lạc San. Cô ấy đã ghi lại những suy nghĩ, cảm xúc, và những bí mật của mình.
Trong nhật ký, Lạc San kể về mối quan hệ của cô ấy với Diệp Chiêu. Hắn ta là một người đàn ông quyền lực và quyến rũ, nhưng cũng rất tàn độc và chiếm hữu. Hắn ta đã ám ảnh Lạc San, và cuối cùng, cô ấy đã bị hắn ta giam cầm trong một căn phòng bí mật.
Hứa Dạ cảm thấy một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Câu chuyện của Lạc San giống hệt như câu chuyện của Isabella, và cả Tống Dung. Diệp Chiêu đúng là một con quỷ.
Lạc San cũng kể về việc cô ấy đã tìm cách thoát khỏi Diệp Chiêu. Cô ấy đã liên hệ với Tống Dung, và hai người họ đã cùng nhau lập kế hoạch để vạch trần Diệp Chiêu.
Hứa Dạ cảm thấy tim mình đập mạnh. Tống Dung đã biết về Lạc San, và chị ấy đã cố gắng giúp đỡ Lạc San. Đó là lý do tại sao Tống Dung lại bị Diệp Chiêu giết hại.
Lạc San cũng ghi lại một số thông tin về Diệp Chiêu, bao gồm cả những vụ buôn lậu động vật quý hiếm và một số hoạt động bất hợp pháp khác của hắn ta. Cô ấy còn ghi lại một địa điểm bí mật, nơi Diệp Chiêu cất giấu những tài liệu quan trọng nhất của mình.
Hứa Dạ và Giang Ngạn nhìn nhau. Đây là những bằng chứng quan trọng nhất mà họ đã tìm thấy. Họ biết, họ đã đến rất gần việc kết thúc mọi chuyện.
Tuy nhiên, khi họ đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên, một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện. Chúng là người của Diệp Chiêu.
“Giao nhật ký ra!” Một tên trong số chúng gầm lên.
Giang Ngạn và Hứa Dạ bị bao vây. Giang Ngạn lập tức kéo Hứa Dạ ra sau lưng mình, sẵn sàng chiến đấu. Anh biết, họ không thể để nhật ký rơi vào tay Diệp Chiêu.
Cuộc chiến nổ ra. Giang Ngạn chiến đấu dũng cảm, nhưng số lượng kẻ địch quá đông. Hứa Dạ cũng cố gắng hỗ trợ anh, nhưng vết thương trên vai cô vẫn còn đau nhói.
Trong lúc hỗn loạn, Hứa Dạ bị một tên trong số chúng đánh vào đầu. Cô lảo đảo, cảm thấy choáng váng.
Giang Ngạn thấy Hứa Dạ bị thương, anh ấy lập tức gầm lên, tung ra một cú đấm mạnh mẽ vào mặt tên đó. Nhưng anh ấy cũng bị một tên khác đánh vào lưng.
Hứa Dạ và Giang Ngạn bị áp đảo. Nhật ký của Lạc San bị rơi xuống đất.
Giang Ngạn cố gắng với lấy cuốn nhật ký, nhưng một tên trong số chúng đã nhanh hơn. Hắn ta nhặt cuốn nhật ký lên, rồi nhìn Hứa Dạ và Giang Ngạn với ánh mắt đầy vẻ đắc thắng.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi tay Diệp Chiêu sao?” Tên đó cười khẩy.
Hứa Dạ và Giang Ngạn nhìn nhau, ánh mắt họ đầy vẻ tuyệt vọng. Nhật ký của Lạc San đã rơi vào tay Diệp Chiêu. Họ đã mất đi bằng chứng quan trọng nhất.
Sau đó, Giang Ngạn và Hứa Dạ bị trói lại và bị đưa đến một nơi bí mật. Đây là một căn hầm tối tăm và lạnh lẽo.
Diệp Chiêu xuất hiện. Hắn ta cầm cuốn nhật ký của Lạc San trong tay, ánh mắt hắn ta đầy vẻ tàn độc và chiến thắng.
“Các ngươi nghĩ các ngươi có thể đánh bại ta sao?” Diệp Chiêu cười khẩy. “Các ngươi đã đánh giá thấp ta rồi.”
Hứa Dạ và Giang Ngạn không nói gì. Họ biết, họ đang ở trong tình thế rất nguy hiểm.
“Các ngươi sẽ phải trả giá cho những gì các ngươi đã làm.” Diệp Chiêu nói, giọng hắn ta đầy vẻ đe dọa. “Và cô Hứa, cô sẽ phải hối hận vì đã dám chống lại ta.”
Hắn ta đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hứa Dạ. Hứa Dạ cảm thấy một sự ghê tởm tột cùng.
Diệp Chiêu cười: “Cô Hứa, cô rất giống Tống Dung. Cả hai người đều có cùng một số phận.”
Hứa Dạ nhìn Diệp Chiêu, ánh mắt cô đầy vẻ căm hận. Cô biết, mình sẽ không bao giờ đầu hàng. Cô sẽ chiến đấu đến cùng để trả thù cho chị gái và những người vô tội đã bị Diệp Chiêu giết hại.