Chương 7 : Chương 7: Dịu dàng khó cưỡng

Đêm tân hôn, ánh nến đỏ lung linh.

Lâm Kiều ngồi trên giường, trái tim đập thình thịch như một chú thỏ con.

Tuy rằng kiếp trước cô và Phó Thừa Diễn đã là vợ chồng, nhưng lúc đó cô không hề có tình cảm với anh, nên đêm tân hôn cũng chỉ là qua loa cho có lệ.

Nhưng kiếp này thì khác.

Cô yêu anh, cô mong chờ được trở thành người phụ nữ thực sự của anh.

Phó Thừa Diễn tắm rửa xong, chỉ mặc một chiếc quần dài đi ra.

Cơ thể cường tráng của anh lộ ra trong không khí, những đường cơ bắp săn chắc, làn da màu đồng khỏe mạnh, tràn đầy sức mạnh của đàn ông.

Anh bước đến bên giường, ánh mắt nóng rực nhìn Lâm Kiều.

Lâm Kiều bị anh nhìn đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.

Phó Thừa Diễn ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

“Kiều Kiều,” giọng anh khàn khàn, “Em đẹp quá.”

Lâm Kiều nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, giống như một quả táo chín mọng, khiến người ta muốn cắn một miếng.

Phó Thừa Diễn không kìm được lòng mình, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Đôi môi của cô mềm mại và ngọt ngào, giống như một viên kẹo dẻo, khiến anh lưu luyến không rời.

Anh từ từ làm sâu sắc thêm nụ hôn, từ nhẹ nhàng thăm dò đến mãnh liệt chiếm đoạt.

Lâm Kiều bị anh hôn đến mức đầu óc trống rỗng, cơ thể mềm nhũn ra, chỉ có thể vô lực tựa vào lòng anh.

Cô vụng về đáp lại nụ hôn của anh, học theo động tác của anh, dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình để miêu tả hình dáng đôi môi anh.

Phó Thừa Diễn cảm nhận được sự đáp lại của cô, trong lòng vui sướng khôn xiết.

Anh ôm chặt cô hơn, như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.

Bàn tay to lớn của anh bắt đầu không an phận, luồn vào trong áo của cô, vuốt ve làn da mịn màng của cô.

Làn da của cô thật mềm, thật mượt, giống như tơ lụa thượng hạng, khiến anh yêu thích không buông tay.

Lâm Kiều bị anh trêu chọc đến mức toàn thân run rẩy, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều.

“Ưm… Thừa Diễn…”

Giọng nói của cô mềm mại như nước, giống như một chất xúc tác, khiến ngọn lửa dục vọng trong lòng Phó Thừa Diễn bùng cháy dữ dội hơn.

Anh bế bổng cô lên, đặt cô nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn màu đỏ.

Anh cúi xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, “Kiều Kiều, anh muốn em.”

Lâm Kiều nhìn vào đôi mắt tràn đầy dục vọng của anh, không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút mong đợi.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, “Em là của anh.”

Được sự cho phép của cô, Phó Thừa Diễn không còn kiềm chế nữa.

Anh cúi đầu, hôn lên từng tấc da thịt của cô, để lại những dấu hôn đỏ thẫm.

Anh giống như một vị vua đang tuần tra lãnh địa của mình, tỉ mỉ và cẩn thận.

Lâm Kiều bị anh hôn đến mức toàn thân nóng rực, lý trí dần dần bị dục vọng nuốt chửng.

Cô không nhịn được mà vặn vẹo cơ thể, muốn nhiều hơn nữa.

Phó Thừa Diễn cảm nhận được sự thay đổi của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.

Anh biết, cô đã hoàn toàn thuộc về anh.

Anh tách hai chân cô ra, để lộ ra nơi riêng tư bí ẩn nhất của cô.

Nhìn thấy vẻ đẹp của cô, hơi thở của Phó Thừa Diễn trở nên nặng nề hơn.

Anh không chút do dự, cúi đầu, bắt đầu thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn của mình.

“A!”

Lâm Kiều kêu lên một tiếng kinh ngạc, cô không ngờ anh lại…

Cảm giác tê dại và khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ hạ thân, khiến cô không khỏi co rúm người lại.

“Đừng… đừng như vậy…”

Cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Nhưng Phó Thừa Diễn lại không cho cô cơ hội trốn thoát.

Anh giữ chặt lấy cô, dùng kỹ thuật điêu luyện của mình để mang đến cho cô những khoái cảm chưa từng có.

Lâm Kiều dần dần từ bỏ sự kháng cự, chìm đắm trong làn sóng khoái cảm mà anh mang lại.

Cô không biết đã qua bao lâu, chỉ biết rằng mình đã đạt đến đỉnh cao của khoái lạc hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, khi Phó Thừa Diễn tiến vào cơ thể cô, cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ có thể theo bản năng mà rên rỉ và cầu xin.

Đêm đó, hai người họ đã hòa quyện vào nhau, trở thành một thể thống nhất không thể tách rời.




LIÊN HỆ ADMIN