Chương 7 : Lâm Hằng ốm

Mặc dù Hằng Nguyệt nói sẽ tận tình chăm sóc cậu nhưng Lâm Hằng hiểu rằng cậu không có quyền được kén chọn.

Hằng Nguyệt thấy mồ hôi trên trán cậu, cô đưa tay bật điều hòa phòng ngủ, không khách sáo trả lời cậu “không phiền đâu”, mà quay đầu lại nhìn cậu, thẳng thắn chỉ ra sự không bình đẳng giữa hai người.

“Lâm Hằng, mối quan hệ của chúng ta không hoàn toàn bình đẳng. Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau một thời gian dài. Trước khi cậu thích nghi được với mối quan hệ này, cậu phải học cách ‘làm phiền’ tôi. Nếu cậu cái gì cũng tự mình gánh vác, thì việc tôi đưa cậu đến Bắc Châu không có ý nghĩa gì cả, cậu hiểu không?”

Cô đã cởi giày cao gót, đi chân trần trên sàn nhà mát lạnh. Cô thấp hơn Lâm Hằng cả một cái đầu.

Lâm Hằng hơi cúi đầu, có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng: đôi mắt đẹp, đôi môi son và làn da trắng ngần ở xương quai xanh.

Cậu không biết cách từ chối Hằng Nguyệt, cũng chưa học được cách hòa hợp với cô. Trong những khoảnh khắc như thế này, cậu chỉ có một phản ứng duy nhất, đó là né tránh ánh mắt, cúi đầu và đáp lại một tiếng “ừm.”

Hằng Nguyệt gần như đã đoán được phản ứng của cậu.

Sắp xếp xong cho Lâm Hằng, Hằng Nguyệt vào phòng tắm. Khi cô tắm xong đi ra, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Cô lại ngửi thấy mùi hương ấm áp, non nớt mà cô đã ngửi thấy trong xe.

Lúc ở trên xe, mùi hương này chỉ thoang thoảng ở mũi Hằng Nguyệt. Lúc đó cô còn nghi ngờ là ảo giác của mình. Còn bây giờ, mùi hương nhạt đó lại trở nên vô cùng nồng, giống như sương mù dày đặc vô hình, gần như bao trùm toàn bộ phòng khách rộng lớn.

Trong nhà chỉ có cô và Lâm Hằng. Hằng Nguyệt biết đây không phải mùi của cô. Nếu không phải cô, vậy thì chỉ có thể là—

Hằng Nguyệt hơi nín thở, đi vào phòng khách, gõ cửa phòng bên cạnh: “Lâm Hằng.”

Cửa chỉ hé mở, bên trong không có ai trả lời.

Đột nhiên, phía sau cô có tiếng “cạch”, cửa phòng vệ sinh ở phòng khách được mở ra.

Hằng Nguyệt quay người, thấy Lâm Hằng đi ra từ phòng vệ sinh.

Gần như đồng thời, một mùi hương lúa mì nồng nặc xông ra từ phòng tắm, tràn vào phòng khách, cuồn cuộn ập đến Hằng Nguyệt.

Giống như bị làn gió biển ẩm ướt, nóng nực của đêm hè tạt vào mặt, Hằng Nguyệt vô thức nín thở một giây.

Tiếng bước chân của thiếu niên trên sàn nhà nặng nề và chậm chạp, hơi thở dồn dập. Mái tóc ngắn đen của cậu ướt sũng không biết là do nước hay mồ hôi. Làn da cậu ửng đỏ. Lông mày cậu nhíu chặt lại, như thể đang chịu đựng một nỗi đau nào đó.

Khi Lâm Hằng nhìn thấy Hằng Nguyệt đang đứng trước cửa phòng mình, hàng mi dày của cậu run run một cách khó nhận ra, như đôi cánh đen ướt sũng đang run rẩy, toát ra vẻ yếu ớt, không nơi nương tựa.

Mặc dù cậu chỉ nhíu mày, trên mặt không có nhiều biểu cảm khác.

Cũng giống như ở căn nhà ngói ở quê, Lâm Hằng không vội đến gần Hằng Nguyệt, mà đứng yên ở giữa phòng khách, cách cô vài bước chân.

Hằng Nguyệt vừa tắm xong, đi chân trần trên sàn đá cẩm thạch màu xám nhạt. Cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu hồng nhạt, dài đến đầu gối.

Cô đã tẩy trang, tóc được sấy khô một nửa, rũ xuống trước ngực và sau lưng. Cô trông hơi khác so với lúc Lâm Hằng nhìn thấy trước đó. Gương mặt cô thanh tú, như đóa hoa phù dung trắng vừa vớt lên khỏi nước. Chỉ có vài cánh hoa được nhuộm đậm màu, đó là đôi mắt và đôi môi đầy màu sắc trên khuôn mặt trắng trẻo của cô.

Ánh mắt Lâm Hằng dừng lại trên người cô một giây rồi vội vàng dời đi. Cậu ngước mắt lên nhìn Hằng Nguyệt, môi mấp máy vài lần, khẽ gọi một tiếng: “Chị…chị…”

Giọng cậu hơi khàn, như thể nói bằng hơi. Nếu không nhìn thấy môi cậu mấp máy, Hằng Nguyệt đã nghĩ mình nghe nhầm.

Sau khi thốt lên hai từ đó, vẻ mặt đang căng thẳng của Lâm Hằng đột nhiên giãn ra. Hằng Nguyệt cảm thấy trái tim dưới lồng ngực như bị hai từ này kéo nhẹ ra ngoài.

Cô “ừm” một tiếng đáp lại, hỏi: “Khó chịu lắm hả?”

Những giọt mồ hôi lớn chảy từ trán xuống mặt. Lâm Hằng mím môi. Đôi mắt đen láy ướt át, như những hạt thủy tinh mờ sương trong hơi nóng ẩm ướt.

Cậu lắc đầu, nhìn Hằng Nguyệt một cách bất lực, thì thầm: “Em hình như bị sốt rồi…”

Khi con người ở trong tình trạng khó chịu, suy nghĩ sẽ trở nên chậm chạp, Lâm Hằng cũng không ngoại lệ.

Trong tình huống này, Hằng Nguyệt không biết vì sao cậu lại kết luận mình chỉ bị sốt. Cô suy nghĩ một chút, đi đến gần cậu, đưa tay lên trán cậu. Ngay khoảnh khắc chạm vào, cô cảm thấy mu bàn tay như bị một miếng sắt nung đỏ dí vào.

Thiếu niên đứng thẳng tắp, quần áo rộng rãi, vải đáng lẽ phải rủ xuống nhưng lúc này lại hơi nhăn nhúm. Lâm Hằng hình như vẫn chưa nhận ra.

Hằng Nguyệt nói: “Cũng không sốt cao lắm.”

Hằng Nguyệt không nói gì thêm, đẩy Lâm Hằng vào phòng ngủ: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt.”

Hằng Nguyệt đóng cửa phòng ngủ lại. Vẫn chưa đi, cô nghe thấy giọng Lâm Hằng xuyên qua bức tường: “Chị có đi nghỉ chưa?”

Trong tường có lớp cách âm. Giọng nói bên trong có vẻ không được thật cho lắm nhưng vẫn có thể nhận ra vị trí của cậu rất gần. Dường như Lâm Hằng vẫn đang đứng đối diện với cửa, không hề di chuyển.

Lời níu giữ trong câu nói này quá rõ ràng. Hằng Nguyệt vừa bước được nửa bước thì lại thu chân lại. Cô hỏi cậu: “Cậu muốn tôi ở đây với cậu không?”

Không hề do dự, bên trong “ừm” một tiếng.

Thanh thiếu niên ở một vài thời điểm cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, như một chú chim non chưa trưởng thành đang chênh vênh đứng trên vách đá, luôn mong muốn người thân thiết ở bên cạnh.

Người thân của Lâm Hằng vừa qua đời không lâu, lại vừa đến một nơi xa lạ. Cảm giác bất an này có lẽ còn nghiêm trọng hơn người bình thường. Nếu không xử lý tốt, có thể sẽ để lại vết thương lòng.

Hồi còn nhỏ, Hằng Nguyệt có ít nhất một nửa thời gian mẹ không ở bên. Sau này không thân thiết với mẹ cũng vì lý do đó. Cô rất hiểu điều này. Cô dựa vào tường, gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ ở đây với cậu.”




LIÊN HỆ ADMIN