Chương 8 : Chương 8: Huyết Chiến Bến Liễu
Ánh trăng và đèn lồng vốn dĩ nên thơ, giờ đây lại nhuốm một màu đỏ quạch của máu và sát khí. Bến Tơ Liễu yên bình trong phút chốc đã biến thành một chiến trường đẫm máu. Gần chục tên sát thủ áo đen, mặt che kín, di chuyển nhanh nhẹn và tàn độc, mỗi đường đao đều nhắm vào yếu huyệt của La Định Xuân. Chúng không giống những tên côn đồ đầu đường xó chợ, mà là những kẻ được huấn luyện bài bản, ra tay không một chút do dự.
La Định Xuân đứng chắn trước người Tuyết Chi, thanh kiếm trong tay múa lên những đường quang ảnh sắc lạnh. Hắn không còn là vị Thứ phụ ôn nhuận, nho nhã thường ngày. Ánh mắt hắn lạnh như băng, mỗi chiêu thức đều gọn gàng, hiểm hóc và đầy uy lực. Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, xé toạc không khí lễ hội vốn dĩ vui tươi. Tuyết Chi đứng sau lưng hắn, chất độc trong người đang dần phát tác. Tầm nhìn của nàng bắt đầu mờ đi, đầu óc quay cuồng, nhưng nàng vẫn cố gắng cắn chặt môi để giữ cho mình tỉnh táo.
Nàng không thể tin được. La Định Xuân, kẻ mà Khang Mẫn luôn chê bai là một tên thư sinh trói gà không chặt, lại có thân thủ cao cường đến vậy. Hắn di chuyển linh hoạt giữa vòng vây, thanh kiếm trong tay như một con mãng xà bạc, vừa phòng thủ kín kẽ, vừa tấn công sắc bén. Hai tên sát thủ đã ngã xuống dưới lưỡi kiếm của hắn, nhưng những tên còn lại vẫn điên cuồng lao lên, không cho hắn một giây ngơi nghỉ.
“Hắn chỉ có một mình! Giết hắn!” An Thức Ngọc, kẻ khơi mào cho tất cả, giờ đây lại co rúm nấp sau một gốc liễu, giọng nói the thé đầy căm hận và sợ hãi.
La Định Xuân biết hắn không thể cầm cự được lâu. Lực lượng của địch quá đông, và mục tiêu chính của hắn là bảo vệ Tuyết Chi. Nàng đang trúng độc, nếu không được cứu chữa kịp thời, hậu quả sẽ khôn lường. Hắn phải tìm cách thoát ra.
“Đứng vững!” hắn trầm giọng nói với Tuyết Chi, trong khi dùng kiếm gạt phăng một nhát đao chém tới.
Tuyết Chi cảm thấy cơ thể ngày càng nặng trĩu, nhưng ý chí của nàng vẫn kiên cường. Nàng không thể là gánh nặng cho hắn. Nàng phải làm gì đó. Ánh mắt nàng quét nhanh xung quanh. Bến thuyền, sông nước, chiếc thuyền hoa đang neo đậu gần đó… Một kế hoạch liều lĩnh hình thành trong đầu nàng.
“La Định Xuân!” nàng gọi, giọng nói có chút yếu ớt nhưng vẫn đủ rõ ràng. “Thuyền! Đưa ta lên thuyền!”
La Định Xuân lập tức hiểu ý. Hắn đột ngột thay đổi chiêu thức, từ phòng thủ chuyển sang tấn công vũ bão. Hắn dồn hết sức lực, bức lui ba tên sát thủ đang vây ép, tạo ra một khoảng trống nhỏ. “Đi!”
Hắn không quay đầu lại, một tay cầm kiếm cản địch, tay kia nắm chặt lấy cổ tay Tuyết Chi, kéo nàng chạy về phía chiếc thuyền hoa. Đám sát thủ sững sờ trong giây lát rồi lập tức đuổi theo.
Khoảng cách từ bờ đến thuyền chỉ vài bước chân, nhưng lúc này lại dài như vô tận. Một tên sát thủ đã đuổi kịp, hắn vung đao chém về phía lưng Tuyết Chi. La Định Xuân xoay người, dùng thân mình che chắn cho nàng, đồng thời vung kiếm đỡ lấy nhát đao.
“Keng!”
Một lực va chạm cực mạnh khiến cánh tay hắn tê dại. Hắn lảo đảo lùi lại một bước, nhưng vẫn không buông tay Tuyết Chi.
“Lên thuyền!” hắn quát, dùng hết sức đẩy nàng về phía trước.
Tuyết Chi loạng choạng nhảy lên được mạn thuyền. Nàng quay lại, thấy La Định Xuân đang bị bốn năm tên sát thủ vây chặt, trên vai áo hắn đã rớm máu. Nàng không thể bỏ mặc hắn.
Chất độc khiến nàng không thể cầm kiếm, nhưng nàng vẫn còn trí tuệ. Nàng nhìn thấy sợi dây thừng to bằng cổ tay đang buộc thuyền vào cọc gỗ trên bến. Nàng rút con dao găm vỏ da rắn ra. Lưỡi dao sắc bén, nàng dùng hết sức lực còn lại, chém mạnh vào sợi dây thừng.
“Phึ่t!” Sợi dây thừng đứt phựt.
Chiếc thuyền hoa lập tức mất đi điểm tựa, bắt đầu trôi ra xa bờ theo dòng nước.
“Không!” La Định Xuân thấy vậy thì kinh hãi. Hắn đang bị vây khốn, còn nàng một mình trên thuyền, lại đang trúng độc.
Đám sát thủ cũng nhận ra ý đồ của nàng. Hai tên trong số chúng lập tức bỏ qua La Định Xuân, nhảy lên thuyền định bắt sống Tuyết Chi.
“Muốn chết!” La Định Xuân gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn không còn giữ lại chút sức lực nào, kiếm pháp trở nên tàn độc và liều mạng. Hắn phải giải quyết đám người này thật nhanh để đuổi theo nàng.
Trên thuyền, Tuyết Chi đối mặt với hai tên sát thủ. Nàng đã gần như kiệt sức, nhưng ánh mắt sau chiếc mặt nạ hồ ly vẫn lạnh lùng và kiên định. Nàng biết mình không thể chống cự, nhưng nàng cũng sẽ không để chúng dễ dàng đạt được mục đích.
Nàng lùi lại, tay cầm con dao găm thủ thế. Một tên sát thủ cười gằn, hắn không coi một nữ tử yếu đuối ra gì. Hắn lao tới, định tóm lấy nàng.
Nhưng hắn đã lầm. Ngay khi hắn đến gần, Tuyết Chi không chống trả, mà lại làm một hành động không ai ngờ tới. Nàng ngửa người ra sau, lao thẳng xuống dòng sông Vị Thủy lạnh lẽo.
“Ùm!”
Nước sông lạnh buốt bao trùm lấy cơ thể, nhưng cũng chính sự lạnh lẽo đó đã giúp nàng tỉnh táo lại đôi chút. Nàng là người giỏi bơi lội, đây là kỹ năng mà phụ thân đã bắt nàng phải học từ nhỏ. Nàng cố gắng lặn sâu xuống, để dòng nước che giấu đi thân hình của mình.
Hai tên sát thủ trên thuyền sững sờ. Chúng không ngờ mục tiêu lại liều mạng đến vậy. Chúng nhìn xuống dòng sông đen ngòm, do dự không biết có nên nhảy xuống hay không.
Đúng lúc đó, La Định Xuân đã giải quyết xong đám người trên bờ. Hắn không một chút do dự, phi thân lên thuyền, rồi từ thuyền lao thẳng xuống sông, tìm kiếm bóng hình của Tuyết Chi.
Dưới mặt nước, Tuyết Chi cảm thấy ý thức ngày càng mơ hồ. Chất độc kết hợp với sự lạnh giá của nước sông đang rút cạn sinh lực của nàng. Nàng thấy một bóng người đang bơi về phía mình. Là La Định Xuân. Hắn tìm thấy nàng, vòng tay qua eo nàng, kéo nàng bơi về phía bờ bên kia, nơi ít người qua lại hơn.
Khi họ lên được bờ, cả hai đều ướt sũng và kiệt sức. La Định Xuân đặt Tuyết Chi xuống một gốc cây, vội vàng kiểm tra hơi thở và mạch đập của nàng. Mạch đập rất yếu, đôi môi nàng đã tím tái.
“Tuyết Chi!” hắn gọi, trong cơn hoảng loạn, hắn đã vô thức gọi ra cái tên thật của nàng. “Tỉnh lại! Đừng ngủ!”
Tuyết Chi hé mắt, nàng nhìn thấy gương mặt lo lắng của hắn, những giọt nước từ mái tóc hắn nhỏ xuống mặt nàng. Nàng khẽ mỉm cười. “Ta… không phải… Khang Mẫn…”
“Ta biết,” La Định Xuân gật đầu, giọng nói khàn đi. “Ta biết. Nàng là Tuyết Chi. Cố gắng lên, ta sẽ cứu nàng.”
Hắn không có thời gian để kinh ngạc hay chất vấn. Hắn xé một mảnh vải từ áo mình, băng bó lại vết thương trên vai, rồi cởi chiếc áo khoác ướt sũng của mình ra, đắp lên người nàng. Hắn bế thốc nàng lên, nhanh chóng tìm một nơi an toàn.
Hắn không thể đưa nàng về phủ Thứ phụ hay phủ quận chúa. Nơi đó không an toàn. Hắn bế nàng đi qua những con hẻm tối, cuối cùng dừng lại trước một y quán nhỏ, cũ kỹ, không có biển hiệu, nằm khuất sâu trong một con ngõ.
Hắn gõ cửa. Một lão nhân râu tóc bạc phơ ra mở cửa. Thấy bộ dạng của hai người, ông ta không hề kinh ngạc, chỉ lặng lẽ né người ra cho họ vào.
“Lão Trương, cứu người,” La Định Xuân nói, giọng nói đã khản đặc vì mệt mỏi và lo lắng.
Lão nhân gật đầu, ra hiệu cho hắn đặt Tuyết Chi lên giường bệnh. Ông ta bắt mạch cho nàng, sắc mặt ngày càng ngưng trọng. “Là ‘Hắc Sát Tán’, một loại độc cực mạnh, không có thuốc giải đặc hiệu. Ta chỉ có thể dùng châm cứu để tạm thời áp chế độc tính, kéo dài thời gian. Còn sống được hay không, phải xem vào ý chí của cô nương này.”
La Định Xuân siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực bao trùm lấy hắn. Hắn đã không bảo vệ được nàng.
Lão Trương bắt đầu thi châm. Từng cây kim bạc cắm vào các huyệt đạo trên người Tuyết Chi. La Định Xuân ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, không ngừng truyền nội lực của mình sang, hy vọng có thể giúp nàng chống lại độc tính.
Thời gian chầm chậm trôi. Bên ngoài, lễ hội vẫn còn, nhưng trong y quán nhỏ, không khí lại nặng nề như tử khí.
Không biết qua bao lâu, Tuyết Chi khẽ rên lên một tiếng, từ từ mở mắt. Nàng thấy La Định Xuân đang ngồi bên cạnh, gương mặt hắn hốc hác, đôi mắt đầy tơ máu, nhưng vẫn đang nhìn nàng với một sự dịu dàng và lo lắng vô hạn.
“La… Định Xuân…” nàng yếu ớt gọi.
“Ta đây,” hắn vội vàng đáp, cúi xuống gần hơn. “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Lạnh…”
Hắn lập tức kéo chăn đắp kín cho nàng, bàn tay vẫn không rời khỏi tay nàng. “Không sao rồi, độc tính đã tạm thời được khống chế. Nàng sẽ không sao đâu.”
Tuyết Chi nhìn hắn, trong đôi mắt vốn luôn sắc bén giờ đây lại ánh lên một sự yếu đuối hiếm thấy. “Tại sao… lại cứu ta?”
“Vì nàng là Tuyết Chi,” hắn trả lời không chút do dự, giọng nói chắc nịch. “Chỉ cần nàng còn sống, dù phải trả bất cứ giá nào, ta cũng sẽ cứu nàng.”
Trong khoảnh khắc đó, bức tường băng giá ngăn cách giữa hai người dường như đã tan chảy. Sự nghi ngờ, sự đối đầu, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại một sự gắn kết mong manh nhưng chân thật, được tạo nên từ trong hoạn nạn. Họ không còn là vị hôn phu và hôn thê trên danh nghĩa, mà đã trở thành những người đồng đội bất đắc dĩ, cùng nhau đối mặt với một kẻ thù chung, vô hình và tàn độc.