Chương 8 : Kẻ Đứng Sau Bức Màn

Hứa Dạ và Giang Ngạn bị giam cầm trong căn hầm tối tăm. Vết thương trên vai Hứa Dạ vẫn còn nhức nhối, còn Giang Ngạn thì bị đánh rất mạnh vào lưng. Họ kiệt sức và bất lực, nhưng ánh mắt họ vẫn không hề nao núng. Họ biết, đây là một cuộc chiến không khoan nhượng.

Diệp Chiêu bước vào căn hầm, tay hắn ta cầm cuốn nhật ký của Lạc San. Hắn ta cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng.

“Các ngươi nghĩ các ngươi có thể đánh bại ta sao?” Diệp Chiêu nói, giọng hắn ta đầy vẻ chế giễu. “Các ngươi đã đánh giá thấp ta rồi.”

Hứa Dạ không nói gì. Cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Chiêu, ánh mắt cô đầy vẻ căm hận.

“Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm!” Hứa Dạ nói, giọng cô khàn khàn.

Diệp Chiêu cười lớn: “Trả giá? Ai sẽ khiến ta trả giá? Các ngươi sao? Hay là cảnh sát? Các ngươi nghĩ cảnh sát có thể tìm ra bằng chứng để kết tội ta sao?”

Hắn ta giơ cuốn nhật ký lên: “Cuốn nhật ký này sẽ bị thiêu hủy. Và những bằng chứng các ngươi đã tìm thấy trong nhà hát, ta cũng đã xử lý hết rồi. Không ai có thể tìm thấy chúng nữa.”

Hứa Dạ cảm thấy một sự tuyệt vọng dâng trào trong lòng. Mọi công sức của họ đều đã đổ sông đổ biển.

Giang Ngạn cũng không nói gì. Anh nhìn Diệp Chiêu với ánh mắt lạnh lùng. Anh biết, họ đang ở trong tình thế rất nguy hiểm.

“Các ngươi sẽ phải sống trong địa ngục!” Diệp Chiêu gầm lên. “Và cô Hứa, cô sẽ phải hối hận vì đã dám chống lại ta.”

Hắn ta ra lệnh cho người của mình đưa Hứa Dạ và Giang Ngạn đi. Họ bị tách ra, mỗi người bị giam ở một nơi khác nhau.

Hứa Dạ bị đưa đến một căn phòng nhỏ và tối tăm. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường cũ kỹ. Cô cảm thấy kiệt sức và tuyệt vọng. Nhưng cô biết, mình không thể bỏ cuộc. Cô phải tìm cách thoát khỏi đây và trả thù cho chị gái.

Cô nằm trên giường, cố gắng suy nghĩ. Cô nhớ lại những gì Diệp Chiêu đã nói, những bí mật mà hắn ta đang che giấu. Cô biết, mình phải tìm ra điểm yếu của hắn ta.

Trong lúc đó, Giang Ngạn cũng bị giam trong một căn phòng khác. Anh cố gắng phá khóa, nhưng cánh cửa quá chắc chắn. Anh biết, họ đang ở trong tình thế rất nguy hiểm. Nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh phải tìm cách thoát khỏi đây và cứu Hứa Dạ.

Giang Ngạn nhớ lại những gì anh đã điều tra được về Diệp Chiêu. Hắn ta có một quá khứ bí ẩn, và có vẻ như hắn ta có mối quan hệ với một tổ chức tội phạm lớn. Anh biết, họ đang đối mặt với một kẻ thù rất mạnh.

Anh cũng nghĩ đến Hứa Dạ. Anh lo lắng cho cô. Anh biết cô là một người mạnh mẽ, nhưng cô cũng rất mong manh. Anh không muốn cô phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa.

Giang Ngạn bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch. Anh biết mình phải tìm ra cách để thoát khỏi đây và liên lạc với cảnh sát Chu.

Trong khi đó, Diệp Chiêu đang ở trong phòng làm việc của hắn ta. Hắn ta đốt cuốn nhật ký của Lạc San, nhìn ngọn lửa thiêu rụi từng trang giấy. Hắn ta cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ chiến thắng.

“Không ai có thể chống lại ta!” Diệp Chiêu gầm lên. “Ta là kẻ chiến thắng cuối cùng!”

Hắn ta nhớ lại quá khứ của mình, những tội ác mà hắn ta đã gây ra. Hắn ta không hối hận. Hắn ta tin rằng mình là người mạnh nhất, và mình có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn.

Diệp Chiêu lấy điện thoại ra, gọi cho một người đàn ông bí ẩn. “Mọi chuyện đã được giải quyết rồi,” hắn ta nói, “Hai kẻ đó đã bị giam giữ. Không ai có thể ngăn cản kế hoạch của chúng ta nữa.”

Người đàn ông kia cười lạnh: “Tốt lắm. Kế hoạch của chúng ta sẽ thành công. Không ai có thể ngờ được điều đó.”

Diệp Chiêu mỉm cười. Hắn ta biết, tương lai sẽ thuộc về hắn ta.

Trong căn hầm, Hứa Dạ vẫn cố gắng tìm cách thoát khỏi. Cô dùng mọi cách, nhưng đều vô ích. Cô cảm thấy kiệt sức, nhưng cô không bỏ cuộc. Cô biết, mình phải kiên cường.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng động nhẹ từ phía cửa. Cô cảnh giác nhìn về phía đó. Cánh cửa hé mở, và một người phụ nữ bước vào.

Người phụ nữ đó mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ. Cô ta tiến lại gần Hứa Dạ.

“Cô là ai?” Hứa Dạ hỏi, giọng cô khàn khàn.

Người phụ nữ không nói gì. Cô ta lấy ra một con dao nhỏ, và cắt dây trói cho Hứa Dạ.

Hứa Dạ ngạc nhiên. Cô nhìn người phụ nữ với ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Đừng hỏi. Hãy đi theo tôi.” Người phụ nữ nói, giọng cô ta trầm thấp.

Hứa Dạ do dự. Cô không biết nên tin người phụ nữ này hay không. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải nắm lấy cơ hội này để thoát khỏi đây.

Hứa Dạ đứng dậy, đi theo người phụ nữ. Họ di chuyển một cách cẩn thận, tránh né những tên lính gác. Hứa Dạ cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết, họ đang ở trong tình thế rất nguy hiểm.

Khi họ đến gần cửa ra, đột nhiên, một tên lính gác xuất hiện. Hắn ta nhìn thấy họ, và lập tức gầm lên.

Người phụ nữ lập tức tung ra một cú đá mạnh mẽ vào mặt tên lính gác. Tên đó ngã xuống đất, bất tỉnh.

Hứa Dạ kinh ngạc. Người phụ nữ này rất mạnh mẽ.

Họ tiếp tục chạy. Cuối cùng, họ cũng thoát ra khỏi căn hầm. Khi ra ngoài, Hứa Dạ thấy Giang Ngạn đang đợi ở đó.

Giang Ngạn nhìn thấy Hứa Dạ, anh ấy lập tức chạy đến ôm cô. “Em có sao không?” anh hỏi, giọng anh đầy lo lắng.

“Em không sao.” Hứa Dạ nói. Cô nhìn người phụ nữ. “Cô ấy là ai?”

Người phụ nữ tháo mũ ra. Hứa Dạ kinh ngạc. Người phụ nữ này không ai khác chính là Đinh Hương , người bạn thân của chị gái cô.

“Đinh Hương?” Hứa Dạ ngạc nhiên. “Sao cô lại ở đây?”

Đinh Hương mỉm cười: “Tôi đã theo dõi Diệp Chiêu từ lâu rồi. Tôi biết hắn ta là một kẻ nguy hiểm. Và tôi biết hắn ta đã giết Tống Dung.”

Hứa Dạ cảm thấy một sự nhẹ nhõm hiếm có. Cuối cùng, cô cũng đã tìm được một đồng minh.

“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Hứa Dạ hỏi.

Đinh Hương nhìn Hứa Dạ và Giang Ngạn, ánh mắt cô ta đầy vẻ quyết tâm. “Chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Chúng ta sẽ vạch trần Diệp Chiêu và đưa hắn ta ra trước công lý.”

Hứa Dạ và Giang Ngạn gật đầu. Họ biết, con đường phía trước vẫn còn rất dài và đầy chông gai. Nhưng giờ đây, họ đã có một đồng minh. Họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Hứa Dạ nhìn sợi dây chuyền mặt trăng lưỡi liềm trên cổ mình. Cô biết, Lạc San, Isabella, và Tống Dung đang ở bên cô. Họ sẽ cùng nhau chiến đấu cho công lý.




LIÊN HỆ ADMIN