Chương 8 : Không biết nổi giận
Về đến nhà họ Triển đã là chín giờ tối, Triển Lăng Vân đang ở thư phòng, Triển Tây Nam nằm trên sofa xem TV, Triển Bắc Nam vẫn chưa về.
Bước vào phòng khách, Nguyễn Vãn Phong quét sạch hết những suy nghĩ phiền muộn, cố nặn ra một nụ cười.
Triển Tây Nam nhận ra có người liền quay đầu, “Yo, đi đâu chơi vậy, lần đầu tiên thấy em về muộn thế. Sao, em không sợ anh cả phạt à.”
Nghe đến chữ “phạt”, Nguyễn Vãn Phong hơi run. Thời đại bây giờ tiến bộ rất nhanh, nhưng nhà họ Triển vì có Triển Lăng Vân, một hoàng đế tự phong, nên vẫn giữ lại những lề thói phong kiến. Trong tủ của Triển Lăng Vân có rất nhiều thước kẻ dùng để “phạt” Nguyễn Vãn Phong, những chiếc thước kẻ đó đều được làm từ gỗ và ngọc thạch tốt, đánh người rất đau.
Mỗi khi Nguyễn Vãn Phong phạm lỗi, Triển Lăng Vân sẽ vào tủ lấy thước kẻ ra, mỹ danh là vì tốt cho cậu, để cậu nhớ lâu lần sau không tái phạm nữa.
Những chiếc thước kẻ đó chưa bao giờ đánh lên người Triển Bắc Nam và Triển Tây Nam, dù cho lỗi họ phạm còn nghiêm trọng hơn Nguyễn Vãn Phong gấp trăm lần. Không có lý do gì khác, chỉ vì Nguyễn Vãn Phong được nhận nuôi, không phải em trai ruột của hắn, lại còn cướp đi tình yêu thương của ông Triển.
Nguyễn Vãn Phong như một người hầu nhỏ trong nhà họ Triển, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt chủ nhân.
Triển Tây Nam thấy mặt Nguyễn Vãn Phong trắng bệch, thầm nghĩ sao mà dễ dọa thế.
“Em đói chưa? Để quản gia chuẩn bị cơm tối cho em.” Nói xong, Triển Tây Nam quay người đi.
Nguyễn Vãn Phong thấy hắn quay đi liền thở phào nhẹ nhõm, quản gia đưa cậu đến phòng ăn, bảo dì Lý làm rất nhiều món cậu thích. Bữa cơm này không có sự hiện diện của anh em nhà họ Triển, Nguyễn Vãn Phong ăn rất thoải mái, ăn xong liền lên lầu gõ cửa phòng Triển Lăng Vân.
Cậu trở về phải chào Triển Lăng Vân trước, chào xong mới được về phòng mình.
Cửa gõ mấy tiếng liền có tiếng cho phép vào, Nguyễn Vãn Phong nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, gọi một tiếng anh cả.
Triển Lăng Vân quả nhiên đang ngồi trước máy tính bận rộn công việc, không có thời gian để ý đến cậu, nói vài câu đơn giản, Nguyễn Vãn Phong liền lui ra, về phòng mình tắm rửa.
Buổi tối Nguyễn Vãn Phong nằm trên giường không sao ngủ được, liền nhắn tin cho chị Đồng, chị Đồng trả lời ngay, xem ra cũng chưa ngủ. Hai người lại phân tích lại chuyện hôm nay ở đoàn phim, “Chị Đồng, nếu ngày mai em vẫn diễn không được thì sao, có bị đuổi không.”
Thời gian cậu vào nghề vốn đã ngắn, vừa vào đã đóng một vai quan trọng như vậy, thời gian lại rất gấp. Nguyễn Vãn Phong đưa tay lấy con búp bê đặt quanh giường ôm vào lòng tìm kiếm sự an ủi.
Chị Đồng gửi đến một biểu tượng cảm xúc “Cố lên!”.
“Tiểu Phong Phong đừng sợ, chị ở sau lưng em, nhất định sẽ an ủi được em lúc bị đạo diễn Giản mắng khóc.”
Thấy lời chị Đồng gửi đến, Nguyễn Vãn Phong mặt đầy vô cảm, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ, không ngủ nữa thì mai sẽ không dậy nổi.
Hai người chúc nhau ngủ ngon, Nguyễn Vãn Phong tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn đêm.
Trong giấc mơ, Nguyễn Vãn Phong thấy một cậu bé đang hoảng hốt chạy, phía sau là một cậu bé khác. Cậu bé đó đi xe thăng bằng đuổi theo cậu bé kia, cậu bé kia quá nhỏ, chạy được vài bước đã ngã xuống đất, lăn từ trên cầu thang xuống.
Cậu bé đi xe thăng bằng đứng ở đầu cầu thang, nhìn xuống cậu bé đang thảm hại rồi cười lớn.
Cậu bé kia bị ngã đầu chảy đầy máu nằm trên thảm, một lúc sau một người đàn ông trung niên mặc đồ đuôi tôm bước vào. Bế cậu bé bị ngã lên rồi rời đi, cậu bé đứng ở đầu cầu thang mặt lập tức tắt nụ cười, tức giận hét lớn: “Thả nó xuống! Mau thả nó xuống! Tôi còn chưa chơi đủ!”
Cậu bé đó cứ hét mãi, hắn xem cậu bé yếu hơn mình như một món đồ chơi.
Reng reng reng~
Nguyễn Vãn Phong ngồi bật dậy khỏi giường, đưa tay với lấy điện thoại, bảy giờ rồi. Cậu rời giường đi rửa mặt, xuống lầu ăn sáng đơn giản rồi lên xe ra ngoài.
Đến đoàn phim, Nguyễn Vãn Phong cảm nhận được áp lực của ngày hôm qua, đạo diễn Giản nổi tiếng khó tính, nếu không với sự nghiêm túc và kinh nghiệm của ông thì làm sao không đoạt được giải thưởng nào. Nhưng cũng chính vì ông cố chấp không chịu luồn cúi, nên mới khiến ông bây giờ chỉ có thể quay phim ngắn.
Giữa trưa nắng đẹp, Nguyễn Vãn Phong mặc bộ đồ cổ trang dày cộp, đứng dưới nắng gắt chưa đầy một phút đầu đã lấm tấm mồ hôi. Omega đóng cặp với cậu có trợ lý, vừa quạt vừa lau mồ hôi che ô, còn bên Nguyễn Vãn Phong chẳng có gì cả, ngay cả một chiếc ô cũng không có.
Trong khoảnh khắc, Nguyễn Vãn Phong cảm nhận được sự đối xử khác biệt, Omega kia trước đây từng đóng phim mạng, nổi lên một chút, địa vị cũng theo đó mà tăng lên.
Chị Đồng có việc không thể lúc nào cũng theo cậu, nên bị bắt nạt cũng chỉ đành nhịn, ai bảo cậu là người mới chứ.
Trước khi quay, đạo diễn Giản tập trung chỉ đạo diễn xuất cho Nguyễn Vãn Phong, Nguyễn Vãn Phong nghe thì hiểu nhưng chưa chắc đã diễn tốt.
Dưới nắng gắt, tiểu thế tử Hầu Yến nhìn chằm chằm người dưới đất, hét lớn hỏi: “Anh ta của ta đâu! Anh ta đi đâu rồi?” Hầu Yến kéo áo của Từ Vũ, tuyến thể sau gáy lộ ra, mùi hoa nồng nặc xộc vào mũi Hầu Yến.
Hắn chán ghét đẩy Từ Vũ đang bị kéo trong tay ra, “Lúc này rồi mà ngươi còn nghĩ đến việc quyến rũ người khác! Anh ta của ta rốt cuộc ở đâu, hôm nay ngươi không nói…”
“Cắt! Tiểu Nguyễn, cảm xúc của cậu chưa tới, mặt mày quá dữ tợn, tôi hoàn toàn không thấy được sự nham hiểm và ngang ngược của Hầu Yến. Cậu có biết vừa rồi cậu nói chuyện như một khúc gỗ không!” Đạo diễn quay đầu nhìn xung quanh, “Chúng ta nghỉ mười phút rồi quay tiếp, Tiểu Nguyễn, nếu cảnh sau vẫn không qua thì cậu đi đi.”
Nguyễn Vãn Phong sững sờ đứng tại chỗ không nói một lời, Tri Hứa, diễn viên đóng vai Từ Vũ, đã được người ta đỡ dậy khỏi mặt đất.
Quần áo trên người anh ta bị Nguyễn Vãn Phong kéo rách, trợ lý vội vàng kéo lại.
Tri Hứa nhìn Nguyễn Vãn Phong đang ngẩn ngơ, bước lên một bước, “Cậu không sao chứ, đạo diễn Giản nổi tiếng nóng tính, nhưng ông ấy cũng nói là làm, cảnh sau cậu diễn cho tốt nếu không thật sự sẽ bị đuổi đó.” Nói xong, anh ta bước về phía ghế của mình, trợ lý vừa đưa nước vừa đưa trái cây cho anh ta.
Nguyễn Vãn Phong nhìn qua, cậu không phải ghen tị, chỉ là không biết làm sao để diễn một người độc ác nham hiểm. Lại còn đối với một Omega xinh đẹp như vậy, có những lời nói sỉ nhục người khác cậu không nói ra được, cũng chưa từng nổi giận với ai nên không biết cảm giác nổi giận là gì.
Triển Lăng Vân đã thuần hóa cậu rất tốt, không biết nổi giận, không biết nói bậy…
Mười phút sau.
“Nói, anh ta của ta đi đâu rồi!” Hầu Yến kéo áo của Từ Vũ, thấy làn da trắng như tuyết của Omega, Hầu Yến nổi hứng chơi đùa. Rút con dao bên hông ra, dùng lưỡi dao sắc lạnh rạch lên làn da trắng như tuyết đó. Nhìn thấy máu đỏ tươi trào ra từ da, Hầu Yến bật cười một cách đáng sợ.
“Ha ha ha ha, thật đẹp, thảo nào anh ta của ta lại thích ngươi.” Hầu Yến ghé sát tai Từ Vũ, Từ Vũ run rẩy, cắn môi dưới, mặt đầy vẻ phẫn hận.
Hầu Yến khựng lại, Tri Hứa biết đó là Nguyễn Vãn Phong đang mất tập trung, trong lúc hoảng loạn liền nhặt một hòn đá dưới đất ném về phía cậu.
Bị hòn đá suýt trúng, Hầu Yến liền đạp mạnh hai phát vào bụng dưới của Từ Vũ, Từ Vũ bắt đầu nôn ra máu, Hầu Yến miệng chửi tiện nhân.
“Tốt, cắt! Rất tốt.”
Cảnh quay khó khăn này cuối cùng cũng qua, Nguyễn Vãn Phong ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trên mặt còn dính vết máu. Chuyên viên trang điểm đang sửa lại lớp trang điểm cho cậu, chiều chị Đồng đến.
Chị kéo Nguyễn Vãn Phong hỏi: “Thế nào thế nào, có thuận lợi không?”
Nguyễn Vãn Phong gật đầu tỏ vẻ thuận lợi, chị Đồng nhận ra cậu có điều không ổn, “Nếu thuận lợi sao còn mặt mày ủ rũ thế, em chắc là không lừa chị chứ.”