Chương 8 : Một màn kịch hay
Bọn quan sai tuy trong lòng sợ hãi, nhưng không dám trái lệnh của Tô Vãn Ninh, đành phải làm theo.
Chẳng bao lâu sau, hơn hai mươi tên cướp đều bị trói chặt, treo lơ lửng trên cây như những chuỗi lạp xưởng.
Tô Vãn Ninh đi đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn bọn chúng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Nàng lấy ra một con dao găm từ trong tay áo, mũi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Gã mặt sẹo nhìn thấy con dao găm, giọng nói run rẩy.
“Không làm gì cả,” Tô Vãn Ninh cười nói, “Chỉ là muốn chơi một trò chơi với các ngươi thôi.”
Nói xong, nàng vung tay lên, con dao găm bay ra, sượt qua đũng quần của gã mặt sẹo, ghim thẳng vào thân cây.
Gã mặt sẹo chỉ cảm thấy dưới háng lạnh toát, một luồng chất lỏng ấm nóng chảy ra.
Hắn ta đã bị dọa đến mức tiểu ra quần.
Những tên cướp khác thấy vậy, cũng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, không ngừng giãy dụa la hét.
“Yên lặng!”
Tô Vãn Ninh lạnh lùng quát một tiếng.
Tiếng hét của nàng như có ma lực, khiến cho đám cướp lập tức im bặt, không dám phát ra một tiếng động nào nữa.
“Trò chơi rất đơn giản,” Tô Vãn Ninh nói, “Bây giờ, ta sẽ hỏi các ngươi một vài câu hỏi. Ai trả lời nhanh và đúng nhất, ta sẽ tha cho kẻ đó. Còn những kẻ còn lại…”
Nàng không nói hết câu, nhưng ý tứ đe dọa đã quá rõ ràng.
Đám cướp nuốt nước bọt ừng ực, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi và cầu sinh.
“Câu hỏi thứ nhất,” Tô Vãn Ninh nói, “Ngoài Thái tử phi ra, còn có ai tham gia vào chuyện này không?”
Nàng không tin Tô Cẩm Sương có thể một mình sắp đặt tất cả chuyện này.
Đằng sau ả ta, chắc chắn còn có người khác giúp đỡ.
Đám cướp đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.
“Xem ra các ngươi đều không muốn sống nữa rồi.”
Tô Vãn Ninh cười lạnh, lại lấy ra một con dao găm.
“Ta nói! Ta nói!”
Một tên cướp gầy gò không chịu nổi áp lực, vội vàng la lên, “Là… là Tô Thượng thư! Cha của cô!”
Cái gì?
Tô Vãn Ninh sững sờ.
Cha của nguyên chủ, Tô Thượng thư?
Sao có thể là ông ta?
Ông ta không phải rất yêu thương đứa con gái đích nữ này sao? Sao có thể nhẫn tâm hại chết nàng?
“Ngươi nói láo!” Tô Vãn Ninh chưa kịp nói gì, Cố Thần Viễn ở bên cạnh đã tức giận quát lên, “Nhạc phụ đại nhân sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Tôi không nói láo! Là sự thật!” Tên cướp gầy gò vội vàng giải thích, “Là chính tai tôi nghe thấy Thái tử phi nói chuyện với Tô Thượng thư, họ nói muốn nhân cơ hội này để trừ khử cô, sau đó sẽ đổ tội cho Định An Hầu phủ, nói là họ trên đường lưu đày đã ngược đãi cô đến chết. Như vậy vừa có thể loại bỏ được cô, vừa có thể khiến Hoàng thượng thêm tức giận với Hầu phủ, đúng là một mũi tên trúng hai đích!”
Lời nói của tên cướp như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
Không ai ngờ được, chân tướng sự việc lại là như vậy.
Tô Thượng thư, vị quan nhất phẩm trong triều, người luôn tỏ ra là một người cha hiền từ, vậy mà lại có thể vì quyền lợi mà nhẫn tâm hy sinh cả con gái ruột của mình.
Tâm địa này, thật sự quá độc ác!
Sắc mặt Tô Vãn Ninh trở nên vô cùng khó coi.
Nàng tuy không phải là nguyên chủ, nhưng nghe thấy chuyện này, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Thì ra, cái chết của nguyên chủ không phải là một tai nạn, mà là một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng.
Thật là một màn kịch hay!