Chương 8 : Tư cách kết thúc cuộc chơi
Lệ Tư Ngôn bước xuống xe, đi về phía Thời Vãn Vãn. Mỗi bước đi của anh, cô đều có thể cảm nhận được tiếng giày da vang lên, như gõ thẳng vào tim. Sức mạnh khí chất của Lệ Tư Ngôn khiến tài xế kinh ngạc, vội hạ cửa kính xe.
“Mở cửa,” anh nói bằng giọng không thể chối từ.
Tài xế bàng hoàng định thần lại. “Thưa ngài, có chuyện gì không? Tôi đang bận đưa tiểu thư nhà tôi đi kết hôn.”
Lệ Tư Ngôn chỉ tay vào ghế sau, “Đừng nói nhảm, mở cửa.”
Tài xế nhấn nút mở khóa. Giọng anh ta run rẩy, “Xin lỗi, phu nhân dặn không được để bất cứ ai mang tiểu thư đi.”
Lệ Tư Ngôn phất tay, vài người đàn ông xông lên, không nói một lời, đập vỡ kính chắn gió. Một ngón tay luồn vào, ấn nút mở cửa xe. Cánh cửa vừa bật mở, Lệ Tư Ngôn túm lấy cô, kéo ra ngoài, rồi đẩy vào xe của anh.
Thấy Lệ Tư Ngôn chưa lên xe, tài xế vội vã ra lệnh cho vệ sĩ xông lên. Đám vệ sĩ xúm lại bao vây Lệ Tư Ngôn.
Lệ Tư Ngôn chỉ liếc nhìn xung quanh, khẽ cau mày, dường như khinh thường thái độ hăm dọa của họ. Ánh mắt anh lúc này trở nên sắc bén và lạnh lùng. Tim Thời Vãn Vãn đập mạnh, cô không khỏi lo lắng cho anh.
Một vệ sĩ xông lên vung nắm đấm, Lệ Tư Ngôn né sang một bên, nắm lấy cổ tay đối phương, một tiếng “rắc” vang lên, xương vỡ. Vệ sĩ khác lập tức tung cú đá xoáy, Lệ Tư Ngôn dùng năm ngón tay siết chặt cổ chân, vặn một cái, gã ngã xuống. Lực tác động lớn khiến anh lùi lại hai bước.
Bất ngờ, một vệ sĩ khác lén đánh vào lưng anh. Ánh mắt Lệ Tư Ngôn trở nên tàn độc. Anh đứng thẳng người, tung một cú đấm vào thái dương gã vệ sĩ đó. Cuối cùng, một vệ sĩ dũng cảm nhất đã kìm được Lệ Tư Ngôn. Cả hai giằng co. Lệ Tư Ngôn tìm cơ hội, móc lấy cằm đối phương, nhanh như chớp, quật ngã gã xuống sàn.
Toàn bộ vệ sĩ đều thất bại…
Thời Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm khi thấy đám vệ sĩ nằm la liệt.
Trong khi đó, cơn giận của Lệ Tư Ngôn không hề nguôi ngoai. Anh nghĩ Thời Vãn Vãn đã lừa dối, ký hợp đồng với anh rồi quay lưng đi cưới người khác. Cô ta đã đùa giỡn với anh.
Sau khi giải quyết xong đám vệ sĩ, Lệ Tư Ngôn lạnh lùng nói, “Dọn dẹp sạch sẽ,” rồi mở cửa xe lên đường.
“Sao anh lại đến đây?” Thời Vãn Vãn hỏi khi thấy anh ngồi vào ghế lái.
Lệ Tư Ngôn lại hiểu thành câu nói đó có nghĩa là cô không chào đón anh.
Nếu Thời Vãn Vãn biết anh đang nghĩ gì, cô sẽ kêu oan cho mà xem.
Lệ Tư Ngôn không trả lời, lái xe lao đi.
Nhìn dáng vẻ này của anh, Thời Vãn Vãn cảm thấy hơi sợ hãi…
Khi chiếc xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Thời, cô ngạc nhiên, không hiểu anh định làm gì. Lệ Tư Ngôn kéo cô xuống xe, bước vào sân.
Thời Diệu Hải và Trần Lâm đã nhận được tin báo từ tài xế rằng có người đã chặn đường, cướp Thời Vãn Vãn đi.
Không ngờ, bây giờ cô lại đường hoàng xuất hiện ở nhà.
Thời Diệu Hải lập tức ra lệnh cho vệ sĩ, “Người đâu, bắt lấy con gái bất hiếu này và tên gian phu kia.”
Không biết từ lúc nào, trợ lý Trần Hàm đã đến. Anh ta bước lên, “Lớn mật! Cậu chủ của tôi mà các người dám ăn nói xằng bậy sao?”
Một nhóm vệ sĩ mặc vest đen xuất hiện. “Cậu Lệ.”
Thời Diệu Hải bị khí thế hùng hậu này làm cho sững sờ. Sợ đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó, ông ta cẩn thận quan sát Lệ Tư Ngôn.
Lệ Tư Ngôn mặc một bộ vest sang trọng. Mái tóc ngắn bồng bềnh làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai. Toàn thân anh toát ra một khí chất lạnh lùng, khiến người khác không dám đến gần.
Bố Thời đưa tay ra, “Thưa ngài, ngài có khí chất phi phàm. Xin hỏi ngài họ gì?”
Lệ Tư Ngôn không bắt tay và cũng không trả lời.
Không khí trở nên lúng túng.
Trần Hàm tiến lên, bắt tay bố Thời. “Cậu chủ của tôi họ Lệ.”
“Không lẽ là cậu Lệ đứng đầu danh sách người giàu?”
Trần Hàm cười khẩy, “Ngoài vị này ra, ở thành phố này còn ai dám tự xưng là cậu Lệ sao?”
Thời Diệu Hải lập tức thay đổi thái độ, cúi người, “Cậu Lệ, xin ngài đừng trách, vừa rồi chỉ là một sự hiểu lầm.” Ông ta sợ chọc giận vị này.
Ai ở thành phố này mà không biết gia tộc họ Lệ? Tập đoàn Lệ Thị luôn đứng đầu danh sách những người giàu có. Lệ Tư Ngôn là người thừa kế duy nhất, bắt đầu kinh doanh từ năm mười mấy tuổi, và tự tay xây dựng nên huyền thoại của Lệ Thị.
Có điều, cậu Lệ hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Thậm chí trên báo chí hay truyền hình cũng không thấy bóng dáng anh.
Thời Diệu Hải cười nói, “Không biết cậu Lệ đến nhà tôi có việc gì?”
“Nhà ông có chuyện vui sao?” Lệ Tư Ngôn giả vờ không biết.
“Thưa ngài, hôm nay là ngày con gái lớn của tôi kết hôn. Nếu cậu Lệ không ngại, xin nán lại uống chén rượu mừng rồi hãy đi?”
“Cho tôi hỏi, ông có biết con gái mình sắp lấy ai không?”
Thời Diệu Hải hơi bối rối không biết Lệ Tư Ngôn hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn thành thật đáp, “Nhà họ Hoắc.”
“Nhà họ Hoắc đã cho ông lợi lộc gì mà ông lại gả con gái mình cho một tên tàn phế?”
Thời Diệu Hải nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lệ Tư Ngôn. “Cậu Lệ nói đâu vậy, chúng tôi đâu có bán con gái,” ông ta cười gượng, rồi nói tiếp, “Cậu Lệ không biết đấy thôi, nhà chúng tôi và nhà họ Hoắc có hôn ước từ bé, bây giờ đến lúc rồi nên kết hôn thôi.”
“Thế sao tôi lại nghe nói hôn sự này ban đầu là của cô em gái nhà họ Thời?”
Thời Diệu Hải lúng túng lau mồ hôi trên trán. “Kim Chi đã có bạn trai rồi. Hơn nữa Vãn Vãn cũng tự nguyện nói rằng cô ấy thích cậu cả nhà họ Hoắc và muốn gả cho anh ta.”
Chưa kịp nói hết, ông ta bất ngờ bị Lệ Tư Ngôn đá mạnh một cái, suýt quỵ xuống.
“Xin hỏi ông một câu.”
Thời Diệu Hải lập tức đáp, “Cậu Lệ cứ nói.”
“So với cậu cả nhà họ Hoắc, tôi tốt hơn chỗ nào?”
Thời Diệu Hải ngay lập tức nịnh hót, “Cậu cả nhà họ Hoắc sao có thể so sánh với cậu Lệ? Cậu Lệ không chỉ có vẻ ngoài đường đường chính chính, tài năng xuất chúng, mà quyền lực và địa vị cũng hơn hẳn anh ta!”
“Vậy tại sao tôi tốt như thế, mà người phụ nữ đã ở bên tôi lại mù quáng thích tên đó chứ?”
Thời Diệu Hải lúng túng, “Không biết cô gái nào lại mù quáng đến vậy, không thấy được sự ưu tú của cậu Lệ?”
Lúc này, Lệ Tư Ngôn mới nhìn Thời Vãn Vãn. “Cô nói xem, Thời Vãn Vãn?”
Thời Vãn Vãn thấy hơi oan ức. Lửa giận tự nhiên lại chĩa vào cô!
Thời Diệu Hải nghe thấy Lệ Tư Ngôn và Thời Vãn Vãn có quan hệ mờ ám, lập tức giả vờ là người cha nhân từ. “Vãn Vãn, sao con chưa bao giờ nói với bố là con quen biết cậu Lệ?”
Thời Vãn Vãn nhìn màn kịch giả dối của ông ta, khẽ mở môi. “Con và cậu Lệ sắp kết…”
“Dù Thời Vãn Vãn chỉ là món đồ chơi của tôi, nhưng khi tôi chưa chán, cô đừng hòng chạy trốn. Còn khi tôi đã chán, cô cũng đừng hòng đi theo người khác.” Lệ Tư Ngôn đột ngột ngắt lời Thời Vãn Vãn, khiến cô không thể nói ra từ “kết hôn”.
Thời Vãn Vãn nghe Lệ Tư Ngôn công khai nói cô chỉ là đồ chơi, trước mặt mẹ con Trần Lâm, cô lập tức thay đổi sắc mặt.
Lệ Tư Ngôn nhìn thấy vẻ mặt đó của Thời Vãn Vãn, trong lòng thoáng chút không nỡ. Nhưng nghĩ đến việc cô đã lừa dối mình, anh lại cảm thấy bực bội. Anh kéo cô đang sững sờ rời khỏi biệt thự.
Thời Vãn Vãn ngồi ở ghế phụ, cắn chặt môi, hai tay đan vào nhau.
Lúc này, Lệ Tư Ngôn vắt chéo chân, không để lộ cảm xúc. Ngón tay anh gõ nhịp nhàng trên vô lăng. Ánh mắt sâu thẳm của anh quan sát mọi cử chỉ của Thời Vãn Vãn.
Sau một lúc im lặng, Thời Vãn Vãn cảm nhận được ánh mắt đó và cơn giận trong lòng tìm được lối thoát. “Cậu Lệ, chúng ta có quan hệ hợp tác đã ký hợp đồng. Nếu anh coi tôi là loại phụ nữ đó, tôi nghĩ chúng ta không cần hợp tác nữa.”
Khóe môi Lệ Tư Ngôn giật giật, nhếch lên nụ cười châm biếm, “Cô nghĩ cô có tư cách để thương lượng với tôi sao? Cuộc chơi do tôi bắt đầu, không đến lượt cô nói kết thúc. Hãy nhớ kỹ. Không có người phụ nữ nào dám lừa dối tôi mà có kết cục tốt đẹp cả.”