Chương 9 : Buồn cười lắm sao?
Diệp Anh Huệ dẫn Lâm Tử Hạ đi ăn sáng, tiệm mì vào giờ này đang là lúc đông người.
Cô gọi một bát hoành thánh sốt dầu ớt, vừa tê vừa cay, hành lá rắc bên trên, thơm nức mũi.
Chợ ở cách khu dân cư không xa, Diệp Anh Huệ vừa nắm tay cô đi dạo vừa giới thiệu cho cô các tòa nhà và cửa hàng gần đó.
Giờ này có rất nhiều ông bà cụ ra ngoài mua thức ăn, dưới các tòa nhà dân cư hai bên đường toàn là cửa hàng, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Tử Hạ không phải đối mặt trực tiếp với những tòa nhà cao tầng bằng bê tông cốt thép, mà là đi dạo dưới bóng cây râm mát đậm chất đời thường.
Cành lá cây đa sum suê, ánh nắng xuyên qua kẽ lá lác đác chiếu lên mặt, tràn đầy sức sống và tự do.
Cô lập tức yêu thích bầu không khí này.
Tránh xa huyện lỵ nhỏ bé đó, tránh xa những con người và sự việc đó, cảm giác này thật tốt.
Mua thức ăn xong về đến nhà, Diệp Anh Huệ bảo Lâm Tử Hạ đi nghỉ ngơi nhưng cô không đi, cứ ở trong bếp cùng dì, giúp dì nhặt rau, rửa rau phụ việc.
Lúc chuông cửa vang lên, Diệp Anh Huệ đang xào rau, bà nói với Lâm Tử Hạ, “Tiểu Hạ ra mở cửa đi, chắc là bà Lục và Tiểu Dã đến rồi đó.”
Lâm Tử Hạ đi ngang qua bàn ăn, rút một tờ khăn giấy lau khô nước trên tay, rồi ra mở cửa.
Trước cửa là một bà cụ tóc đã hoa râm, mặt đầy nếp nhăn nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, nét mặt tràn đầy ý cười.
Lục Hướng Dã lười biếng đứng bên cạnh, một tay khoác vai bà cụ, một tay xách trái cây, trông như hai anh em tốt.
Lâm Tử Hạ sững người một giây, rồi cong môi, “Bà là bà Lục ạ, mời bà vào nhà!”
Bà Lục nhìn Lâm Tử Hạ, ánh mắt hiền từ nhân hậu, “Cháu là Tiểu Hạ phải không, cô bé xinh xắn mơn mởn làm sao!”
Lâm Tử Hạ ngượng ngùng cười, vịn cửa lùi sang một bên, nhường đường.
Giọng của Diệp Anh Huệ hòa cùng tiếng máy hút mùi vọng ra từ nhà bếp, “Bà Lục, Tiểu Dã, hai bà cháu cứ ngồi tự nhiên nhé, sắp ăn cơm được rồi.”
“Vâng ạ!”
Lâm Tử Hạ theo vào nhà, rót cho bà Lục một ly nước ấm, “Bà uống nước ạ.”
Bà Lục ngồi trên ghế sofa, nắm tay Lâm Tử Hạ, thân mật hỏi han, “Cháu mới đến hôm qua à? Đã quen chưa?”
Trước đây lúc nói chuyện Diệp Anh Huệ cũng từng nhắc đến việc cháu gái mình sẽ đến đây đi học, bà Lục cũng biết một chút.
Lâm Tử Hạ ngoan ngoãn đứng trước mặt bà, cong môi, hỏi gì đáp nấy, trông rất ngoan ngoãn mềm mỏng.
Lục Hướng Dã hơi híp mắt, ánh nhìn rơi trên người Lâm Tử Hạ, cô đang mặc một chiếc váy màu vàng kem, vạt váy dài đến trên đầu gối một chút, để lộ ra bắp chân thon thả trắng nõn, màu sắc này càng tôn lên làn da trắng của cô.
Anh bất chợt nghĩ đến món củ niễng trong bữa tối hôm qua, trước khi xào cũng y như thế này, vừa trắng vừa non, như thể có thể bấm ra nước.
Đối mặt với sự hỏi han và thân mật của bà, cô có chút bối rối, nhưng lại rất lễ phép và ngoan ngoãn, không hề cảm thấy phiền chút nào.
Từ nhà bếp vọng ra tiếng gọi ăn cơm của Diệp Anh Huệ, Lâm Tử Hạ đứng dậy đi phụ bưng món ăn, bà Lục đá Lục Hướng Dã một cái, “Ngẩn ra đó làm gì, đi phụ đi chứ?”
“Tuân lệnh!” Lục Hướng Dã đã quen rồi, lười biếng đứng dậy, lững thững đi vào bếp.
Lâm Tử Hạ vừa lấy khăn lót để bưng canh, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp, “Để tôi.”
Lại là câu này.
Lục Hướng Dã nhận lấy chiếc khăn từ tay Lâm Tử Hạ, lót hai bên bát sứ, vững vàng bưng bát canh lên, Lâm Tử Hạ đành phải đi bưng các món khác.
Lúc lướt qua nhau, vạt váy của cô quét qua chân anh đang mặc quần đùi, cảm giác nhồn nhột.
Trên bàn ăn, Diệp Anh Huệ nhiệt tình mời mọi người, “Chỉ là bữa cơm đạm bạc thôi, bà Lục cứ tự nhiên nhé, Tiểu Dã, trong tủ lạnh có đồ uống đó, cháu muốn uống gì?”
Lục Hướng Dã nhìn ly nước thủy tinh bên cạnh, cười nói, “Không phiền đâu ạ, cháu uống nước là được rồi.”
Diệp Anh Huệ chăm lo khẩu vị của mọi người, món thanh đạm và món đậm vị đều có cả, bà hầm một nồi canh gà, làm món thịt luộc Tứ Xuyên, sườn kho nhạt, còn xào hai món rau.
Diệp Anh Huệ lại cảm ơn Lục Hướng Dã vì đã chăm sóc Lâm Tử Hạ hôm qua.
Anh còn chưa kịp mở lời, bà Lục đã nói, “Nó là một thằng con trai lớn, chăm sóc Tiểu Hạ không phải là nên làm sao? Không đáng để cháu phải đặc biệt nấu cơm cảm ơn nó, sau này có việc gì cứ gọi thẳng nó là được.”
Lâm Tử Hạ không ngờ cách hai bà cháu ở bên nhau lại như thế này, Lục Hướng Dã trước mặt bà Lục giống như một con hổ bị bẻ răng, dáng vẻ xa cách ngầu lòi hôm qua không còn chút nào.
Bà Lục đối với Lục Hướng Dã là không hề nuông chiều, nghe cứ như đang sai vặt anh vậy.
Khóe miệng cô có chút khó nén.
Lục Hướng Dã nghe bà và Diệp Anh Huệ nói chuyện, khóe mắt liếc thấy có người đang cười trộm bên cạnh, muốn cười mà cứ phải nhịn, giống như một con mèo nhỏ ăn vụng.
Anh vươn đũa, gắp một miếng bông cải xanh đặt trước mặt Lâm Tử Hạ, ánh mắt cũng thuận thế nhìn sang.
Lâm Tử Hạ ngước mắt đối diện với ánh nhìn của anh, liền thấy môi anh mấp máy không thành tiếng.
Anh ấy nói là, buồn cười lắm sao?
Đôi mắt hạnh của Lâm Tử Hạ đột nhiên mở to, con ngươi đen tròn chớp chớp, dường như có chút kinh ngạc.
Mình biểu hiện rõ ràng đến thế à? Rõ ràng là đã kìm nén rồi mà.
Khi ngước mắt lên lần nữa, Lục Hướng Dã đã thu lại ánh nhìn, với tư thế vừa tùy ý vừa lịch sự mà ăn cơm, như thể tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Một bữa cơm chủ và khách đều vui vẻ.
Bà Lục có thói quen ngủ trưa, ăn cơm xong liền về nhà.
Trước khi đi, bà cười hiền hậu nhìn Lâm Tử Hạ, “Cháu và Tiểu Dã học cùng trường, sau này có cần gì cứ tìm nó giúp, thằng nhóc này không có ưu điểm gì khác, chỉ được cái hay giúp người, rảnh thì cứ qua nhà đối diện chơi nhé.”
Hay giúp người? Trông không giống lắm.
Nhưng Lâm Tử Hạ cũng không nỡ phụ lòng tốt của bà cụ, cô cười nói, “Vâng ạ bà Lục, bà đi cẩn thận.”
…
Lâm Tử Hạ cũng về phòng, ngủ nửa tiếng rồi dậy học từ vựng, làm bài tập.
Diệp Anh Huệ mở một tiệm hoa ở góc phố cách khu dân cư không xa, thuê một người quản lý, nhưng hàng ngày rảnh rỗi bà cũng sẽ ghé qua xem.
Buổi chiều trong nhà chỉ có một mình Lâm Tử Hạ, cô làm xong một bài nghe tiếng Anh rồi đứng dậy ra phòng khách lấy nước, chưa đến gần cửa đã nghe thấy động tĩnh từ nhà đối diện.
Hai giây sau, có tiếng gõ cửa.
Lâm Tử Hạ sững người một giây, đi ra sau cửa, nhìn qua mắt mèo rồi mới mở cửa.
Gương mặt tươi cười của Ngô Du xuất hiện trước mắt, “Em gái Tiểu Hạ, hạt dưa của em đây!”
Lâm Tử Hạ cúi đầu, nhìn thấy hạt dưa trong tay Ngô Du, tất cả đều được chia vào những chiếc túi trong suốt.
Cậu ta giơ túi ít hơn lên lắc lắc, “Qua nhà Lục ca chơi tiếp đi.”
Lâm Tử Hạ không ngờ cậu ta thật sự đã cắn nhiều như vậy, cô cứ ngỡ đó chỉ là một câu nói đùa.
“Thôi ạ, em còn chút việc.”
Nói xong, liền thấy Lục Hướng Dã đang dựa vào cạnh cửa, ánh mắt thờ ơ nhìn sang.
Lâm Tử Hạ không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, cô cúi mắt xuống, nhưng cô thật sự có việc, cô còn phải về phòng học bài nữa.
Ngô Du rõ ràng có chút tiếc nuối, “Thôi được rồi, cái này cho em.”
Lâm Tử Hạ nhìn nhân hạt dưa trong tay cậu ta, đưa tay nhận lấy, “Vất vả cho anh rồi!”
Ngô Du: “Không vất vả, chỉ là số khổ thôi.”
Lâm Tử Hạ bị cậu ta chọc cười, Ngô Du lại hỏi một lần nữa, “Thật sự không chơi cùng à?”
“Không…”
“Còn vào không đấy?”
Giọng nói lười biếng của Lục Hướng Dã cắt ngang lời cô, ẩn chứa chút mất kiên nhẫn.
Lâm Tử Hạ mím môi, gật đầu với Ngô Du, rồi quay người đóng cửa.
Tính tình tệ thật.