Chương 9 : Lấy độc trị độc
“Tô Vãn Ninh, cô định làm gì?”
Cố Thần Viễn thấy sắc mặt nàng không đúng, không khỏi lo lắng hỏi.
“Không làm gì cả,” Tô Vãn Ninh thu lại cảm xúc, lạnh nhạt nói, “Chỉ là cảm thấy, vở kịch này ngày càng thú vị rồi.”
Nàng quay đầu nhìn Lục Phong, “Chỉ huy sứ đại nhân, lời khai này, ngài có tin không?”
Lục Phong nhìn nàng chằm chằm, không nói gì.
Hắn đương nhiên tin.
Chuyện đấu đá trong triều đình, hắn đã thấy quá nhiều rồi.
Vì quyền lực, cha con tương tàn, huynh đệ giết nhau, chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì.
“Nếu Chỉ huy sứ đại nhân đã tin,” Tô Vãn Ninh nói tiếp, “Vậy có thể phiền ngài làm một nhân chứng cho ta không?”
“Nhân chứng?” Lục Phong nhướng mày.
“Đúng vậy,” Tô Vãn Ninh gật đầu, “Ta muốn viết một phong thư, phiền ngài giúp ta chuyển đến tay Hoàng thượng.”
Nàng muốn vạch trần bộ mặt thật của cha con nhà họ Tô, để cho Hoàng thượng biết, rốt cuộc ai mới là kẻ mưu phản thực sự.
Lục Phong trầm mặc một lúc, rồi gật đầu: “Được.”
Hắn cũng rất muốn xem, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì.
“Cảm ơn Chỉ huy sứ đại nhân.”
Tô Vãn Ninh nói xong, liền yêu cầu quan sai lấy giấy bút đến.
Nàng nhanh chóng viết một bức thư, kể lại toàn bộ âm mưu của cha con Tô Thượng thư và Tô Cẩm Sương, sau đó đưa cho Lục Phong.
Lục Phong nhận lấy thư, không đọc mà niêm phong lại ngay lập tức, rồi giao cho một Cẩm y vệ bên cạnh: “Lập tức dùng bồ câu đưa tin, tám trăm dặm khẩn cấp, đưa thư này đến tay Hoàng thượng.”
“Tuân lệnh!”
Cẩm y vệ nhận lệnh, lập tức rời đi.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Tô Vãn Ninh quay lại nhìn đám cướp vẫn còn bị treo trên cây.
“Còn các ngươi,” nàng lạnh lùng nói, “Vốn dĩ các ngươi đều đáng chết. Nhưng ta hôm nay tâm trạng tốt, có thể cho các ngươi một cơ hội sống.”
Đám cướp nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, vội vàng dập đầu cảm tạ.
“Đừng vội mừng,” Tô Vãn Ninh nói tiếp, “Cơ hội này, không phải là cho không đâu.”
Nàng lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong tay áo, đổ ra một ít bột màu đen.
“Đây là ‘Đoạn Trường Tán’, một loại độc dược do ta đặc chế. Sau khi uống vào, mỗi tháng sẽ phát tác một lần. Cơn đau như ngàn vạn con kiến gặm nhấm trái tim, sống không bằng chết.”
Đám cướp nghe xong, mặt mày lập tức tái mét.
“Đương nhiên,” Tô Vãn Ninh nói, “Mỗi tháng ta sẽ cho các ngươi một viên thuốc giải. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta đảm bảo các ngươi sẽ không chết.”
Nói xong, nàng ra lệnh cho quan sai: “Cởi trói cho bọn chúng, bắt chúng uống hết chỗ thuốc độc này.”
Bọn quan sai không dám chậm trễ, vội vàng làm theo.
Đám cướp tuy trong lòng trăm lần không muốn, nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải ngoan ngoãn uống thuốc độc.
Uống xong, Tô Vãn Ninh mới hài lòng gật đầu.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là người của ta. Ta bảo các ngươi đi về phía đông, các ngươi không được đi về phía tây. Nghe rõ chưa?”
“Nghe… nghe rõ rồi!”
Đám cướp đồng thanh đáp, giọng nói run rẩy.
Bọn họ bây giờ mới thực sự hiểu, người phụ nữ trước mặt này, tuyệt đối không phải là người mà họ có thể đắc tội.