Chương 1 : Chuyến Bay Định Mệnh
Tiếng gió rít bên tai khiến tôi giật bắn mình. Toàn thân ê ẩm, đầu óc quay cuồng như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Mắt mở ra, trước mặt là bầu trời xanh ngắt và ánh nắng chói chang.
Cát trắng nóng rát dưới lưng nhắc tôi rằng mình vẫn còn sống… nhưng chiếc máy bay thì không.
Tôi – Trương Tiểu Phàm, cái tên nghe thì hiền nhưng đời lại không hề hiền. Thằng con trai thường ngày bị gán mác “ngổ ngáo, ương bướng” giờ đây trơ trọi trên một hòn đảo xa lạ.
Cổ họng khát khô, dạ dày trống rỗng, tim đập thình thịch. Tôi còn nhớ rõ khoảnh khắc trước khi ngất đi – máy bay rung lắc dữ dội, hành khách hét loạn, rồi… tất cả chìm vào bóng tối.
Hít sâu một hơi, tôi gượng đứng dậy. Xa xa, vài mảnh vỡ của thân máy bay bị sóng đánh dạt vào bờ.
Tôi lảo đảo đi dọc bãi biển, lòng ngổn ngang hàng vạn câu hỏi.
Đột nhiên, cách đó không xa, một thân người nhỏ nhắn nằm bất động trên cát. Tóc dài rối bời, đồng phục tiếp viên rách tả tơi, làn da trắng ngần lấm lem cát biển.
Tim tôi hẫng một nhịp. Tôi lao tới, quỳ xuống kiểm tra.
“Ê, cô còn thở không đấy?” – Tôi áp tai vào mũi cô gái.
Một hơi thở yếu ớt phả ra, lồng ngực mảnh mai khẽ phập phồng. Tôi thở phào, vội nâng cô dậy.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt to tròn bỗng mở ra, ánh nhìn đầy hoảng sợ.
“Biến thái! Anh đang làm gì vậy?” – Cô hét lên, hai tay đẩy mạnh vào ngực tôi.
Tôi sững sờ. Cứu người không cảm ơn, lại bị mắng là biến thái? Máu nóng trong người tôi bốc lên.
“Này, tôi vừa cứu cô khỏi chết đuối đấy nhé! Nếu không có tôi, giờ chắc cô làm mồi cho cua rồi!” – Tôi gắt.
Cô gái chống tay ngồi dậy, vừa thở hổn hển vừa cảnh giác nhìn tôi.
Một vết cắt nhỏ rướm máu trên trán khiến gương mặt xinh đẹp thêm phần mệt mỏi. Dù vậy, ánh mắt cô vẫn đầy sự đề phòng.
Tôi bực mình bỏ đi, đá tung cát dưới chân.
“Thôi kệ, cứu nhầm người.”
Thế nhưng chỉ vài bước, tiếng nấc khe khẽ phía sau làm tôi khựng lại. Tôi ngoái nhìn.
Cô gái ôm gối, gục mặt xuống, run rẩy.
Cơn giận trong tôi bất giác nguội dần. Tôi chậc lưỡi, quay lại.
“Này, đừng khóc. Trên đảo này, khóc chẳng ai nghe đâu.” – Tôi ngồi xuống, giọng gắt gỏng nhưng nhẹ hơn.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt ướt át như vừa bơi qua biển.
“Tôi… tôi sợ lắm. Không biết còn ai sống sót không…”
Tôi im lặng, nhìn về phía chân trời. Cái cảm giác lạc lõng, tuyệt vọng ấy, tôi hiểu. Nhưng tôi không muốn thừa nhận.
“Cứ đi theo tôi. Tôi mà chết, cô cũng chẳng sống nổi.” – Tôi bật cười khẽ, nửa đùa nửa thật.
Cô nhìn tôi ngạc nhiên, đôi môi run run như muốn phản bác nhưng lại thôi.
Một thoáng yên lặng giữa tiếng sóng.
Ánh mặt trời dần ngả về chiều. Tôi biết, nếu không nhanh tìm chỗ trú, đêm nay chúng tôi sẽ thành bữa tiệc cho lũ thú hoang.
Tôi đứng dậy, phủi cát:
“Đi thôi. Tìm được nước uống và chỗ ngủ trước đã. Còn sống thì còn cãi nhau được.”
Cô chần chừ vài giây rồi lặng lẽ đi theo, dáng vẻ kiêu hãnh thường ngày bị thay thế bởi sự bất lực.
Trên đường men theo rừng, tôi bẻ nhánh cây khô làm vũ khí tạm. Bản năng mách bảo nơi này không hề an toàn.
Quả nhiên, vài dấu chân lạ in hằn trên bùn đất. Chưa biết là người hay thú.
Khi hoàng hôn buông xuống, chúng tôi tìm thấy một gốc cây cổ thụ lớn, rễ chằng chịt tạo thành hốc tựa như hang nhỏ. Tạm thời đủ để che chắn.
Tôi nhóm lửa bằng đá và cành khô, loay hoay mãi mới bật được ngọn lửa nhỏ.
Ánh lửa bập bùng soi gương mặt cô gái. Lần đầu tiên tôi để ý kỹ – đôi mắt sáng, sống mũi cao, môi đỏ mím chặt. Một kiểu đẹp kiêu kỳ, khó gần.
“Cảm ơn… vì lúc nãy.” – Cô thì thầm, giọng nhỏ xíu.
Tôi ngạc nhiên, bật cười:
“Thế mà vừa nãy còn bảo tôi biến thái.”
Má cô ửng hồng trong ánh lửa. Cô quay đi, im lặng.
Tôi khẽ lắc đầu, trong lòng bất giác thấy thú vị.
Đêm đầu tiên trên đảo hoang bắt đầu như thế. Ngoài kia, gió rít qua tán lá, sóng vỗ không ngừng.
Trong hốc cây nhỏ, hai kẻ xa lạ ngồi đối diện, lửa cháy lách tách, và sự cảnh giác dần nhường chỗ cho một sợi dây vô hình nối kết.
Tôi ngả người ra gốc cây, mắt nhắm hờ.
“Tên cô là gì?”
Cô chần chừ rồi đáp khẽ:
“Trịnh Vân Nhi.”
“Ừ. Vân Nhi. Từ giờ cứ theo anh Tiểu Phàm này, không ai bắt nạt nổi cô đâu.” – Tôi cười, nửa đùa nửa thật.
Bên ngoài, trăng dần nhô lên. Một chương mới của cuộc sinh tồn bắt đầu từ đây.