Chương 3 : Cố Nhân Tái Ngộ
Ba năm, một khoảng thời gian đủ dài để dâu bể hóa nương dâu, đủ dài để một cuộc chiến đi đến hồi kết và đủ dài để một sinh mệnh mới cất tiếng khóc chào đời.
Cuộc chiến đằng đẵng giữa Linh Quốc và Nguyệt Quốc cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi vang dội thuộc về Linh Quốc. Đại tướng quân Bạch Tử Thanh, vị “Thường Thắng tướng quân” trong lòng bách tính, khải hoàn trở về. Kinh thành Linh Quốc ngập trong biển người và cờ hoa. Tiếng hoan hô, tiếng tung hô vang dội khắp các nẻo đường, ai ai cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan vị anh hùng đã mang lại thái bình cho đất nước.
Giữa dòng người đông đúc ấy, có một người phụ nữ dung mạo thanh tú, ăn mặc giản dị, đang chật vật dắt theo hai đứa trẻ. Đó chính là Lưu Nhĩ Kỳ. Ba năm qua, dấu vết thời gian dường như chỉ làm cô thêm mặn mà, đằm thắm. Bên tay trái cô là Tường Nhi, nay đã lên tám, ra dáng một cậu bé chững chạc, hiểu chuyện. Còn bên tay phải, là một cậu nhóc bụ bẫm, chừng hơn hai tuổi, đang níu chặt lấy tay mẹ, đôi mắt đen láy lanh lợi, tò mò ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Đó là Mạc Niệm, kết tinh từ đêm định mệnh oan nghiệt ba năm về trước.
Sau đêm kinh hoàng đó, Lưu Nhĩ Kỳ trở về làng trong tâm trạng hoảng loạn. May mắn thay, cô đã tìm được Tường Nhi an toàn cùng lão phu tử. Nhưng rồi, cô phát hiện ra mình đã mang thai. Nỗi tủi nhục, đau đớn và sợ hãi suýt chút nữa đã quật ngã cô. Cô đã từng có ý định từ bỏ đứa bé, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng và hình ảnh Tường Nhi bé bỏng đã níu cô lại. Cô không thể nhẫn tâm tước đi một sinh mệnh vô tội. Cô đặt tên cho đứa bé là Mạc Niệm, với ý nghĩa đừng bao giờ nhớ lại chuyện xưa.
Mạc Niệm càng lớn càng xinh xắn, khuôn mặt như tạc, đường nét tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt và sống mũi cao thẳng, giống hệt một người. Lưu Nhĩ Kỳ mỗi lần nhìn con trai lại không khỏi chạnh lòng.
“Anh ơi, đây là hoàng thành sao? Đông người quá!” Mạc Niệm níu áo Tường Nhi, giọng nói non nớt đầy phấn khích.
“Ừ,” Tường Nhi chỉ đáp gọn lỏn, nhưng trong mắt cũng ánh lên vẻ kinh ngạc. Cậu bé vốn trầm tính, nay lại càng ra dáng anh cả, luôn để mắt đến đứa em trai hiếu động của mình.
“Hai con nắm chặt tay mẹ, cẩn thận lạc đấy,” Lưu Nhĩ Kỳ dặn dò, trong lòng trào dâng một tình yêu thương vô hạn. Hai đứa con chính là cả thế giới của cô. Lần này đến kinh thành, ngoài việc muốn cho các con mở mang tầm mắt, cô còn có một lý do khác. Hoa Tiên Nhi, người bạn cũ ở Linh Cốc Thôn, giờ đã là ái thiếp của Tiêu Dao Vương Thế tử, đã gửi thư mời cô đến phủ chơi.
Kinh thành thật sự quá náo nhiệt. Tiếng rao hàng, tiếng cười nói, tiếng xe ngựa lóc cóc. Mùi thơm của các loại bánh, các món ăn vặt lan tỏa khắp nơi. Mạc Niệm như một chú chim non được sổ lồng, hết chỉ trỏ hàng kẹo hồ lô lại đòi xem múa rối.
“Mẹ, con muốn ăn cái kia! Cái kia kìa!” Cậu bé bỗng giằng tay mẹ ra, chỉ về phía một gánh hàng bán đậu phụ thối bốc khói nghi ngút ở bên kia đường.
“Mạc Niệm, không được! Cái đó không sạch sẽ,” Lưu Nhĩ Kỳ vội kéo con lại.
“Không chịu đâu! Con muốn ăn! Mẹ ơi…” Mạc Niệm bắt đầu giở chiêu ăn vạ, lắc lắc tay mẹ, đôi môi nhỏ xinh bĩu ra.
“Em phải nghe lời mẹ chứ! Không được quấy!” Tường Nhi nghiêm mặt, ra dáng ông anh khó tính.
Cuộc giằng co của ba mẹ con thu hút vài ánh mắt hiếu kỳ. Thấy con trai sắp khóc òa lên, Lưu Nhĩ Kỳ đành phải mềm lòng. “Thôi được rồi, chỉ một lần này thôi nhé. Chúng ta cùng qua đó.”
“Hoan hô mẹ!” Mạc Niệm mừng rỡ, không đợi mẹ dắt, cậu bé đã vùng ra và lao nhanh qua đường.
“Mạc Niệm, cẩn thận!” Lưu Nhĩ Kỳ hét lên, tim cô như ngừng đập.
Đúng lúc đó, từ phía cuối đường, một đoàn ngựa phi tới. Con ngựa đầu đàn đột nhiên hí lên một tiếng vang trời rồi lồng lên, hất người kỵ sĩ xuống đất. Nó như phát điên, lao thẳng về phía Mạc Niệm đang ngơ ngác đứng giữa đường.
“Á! Ngựa điên!”
“Tránh ra mau!”
Tiếng la hét kinh hoàng vang lên. Mọi người hoảng sợ dạt cả vào hai bên. Lưu Nhĩ Kỳ chỉ thấy một màu trắng xóa trước mắt. Không suy nghĩ được gì, bản năng của người mẹ trỗi dậy. Cô lao ra, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Mạc Niệm vào lề đường. Cùng lúc đó, con ngựa khổng lồ đã ở ngay trước mặt cô. Cô nhắm mắt lại, sẵn sàng đón nhận cái chết.
“Mẹ ơi!” Hai tiếng kêu thất thanh của Tường Nhi và Mạc Niệm vang lên.
Nhưng, cơn đau đớn kinh hoàng mà cô chờ đợi đã không đến. Thay vào đó, cô nghe thấy một tiếng “vút” của binh khí và tiếng hí đau đớn của con ngựa. Rồi cô cảm thấy có một vòng tay rắn chắc ôm lấy eo mình, kéo cô bay vút lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt. Khi Lưu Nhĩ Kỳ mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông mặc áo giáp bạc. Con ngựa điên đã bị một mũi thương ghim chặt xuống đất, giãy giụa trong vũng máu. Mọi người xung quanh vỡ òa trong tiếng trầm trồ, thán phục.
“Vị tướng quân đó giỏi quá!”
“Thật là anh hùng!”
“Mẹ ơi!” Tường Nhi và Mạc Niệm khóc nức nở chạy đến, ôm chầm lấy cô. Lưu Nhĩ Kỳ cũng không kìm được nước mắt, cô ôm chặt hai con, cả người vẫn còn run rẩy vì sợ hãi. Cô còn sống, các con cô vẫn an toàn.
“Vị đại tẩu này, mấy mẹ con không sao chứ?” Người vừa cứu cô cất tiếng hỏi, giọng nói ôn hòa, dễ nghe.
Lưu Nhĩ Kỳ lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, cúi đầu cảm tạ. “Đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân.”
Khi cô ngẩng lên, cô thấy đó là một người đàn ông trạc ba mươi, khuôn mặt thư sinh, nho nhã, đôi mắt sáng và nụ cười hiền hậu. Đó chính là Hiên Dật. Anh vừa từ doanh trại trở về, đang trên đường vào cung thì gặp chuyện.
“Không có gì, chỉ là việc nhỏ.” Hiên Dật mỉm cười, nhưng rồi nụ cười của anh chợt tắt khi anh nhìn thấy Mạc Niệm. Anh sững người, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Đứa bé này… sao lại có thể giống tướng quân đến thế? Từ đôi mắt, sống mũi, đến cả khóe miệng khi cười… giống như một phiên bản thu nhỏ của Bạch Tử Thanh.
“Vị… vị công tử này, đây là… con trai của tẩu sao?” Hiên Dật lắp bắp hỏi, ánh mắt không rời khỏi Mạc Niệm.
Tim Lưu Nhĩ Kỳ đập thình thịch. Cô biết không thể giấu được lâu. “À… vâng. Đây là hai con trai của tôi.”
“Thật thất lễ, không biết… phu quân của tẩu là…”
“Phu quân tôi… đã qua đời từ lâu rồi,” Lưu Nhĩ Kỳ vội vàng bịa chuyện, trong lòng hoảng loạn. “Tướng quân, nếu không còn việc gì, chúng tôi xin phép đi trước. Một lần nữa đa tạ ơn cứu mạng của ngài.”
Nói rồi, cô vội vàng nắm tay hai đứa con, gần như là chạy trốn khỏi ánh mắt dò xét của Hiên Dật.
Hiên Dật đứng lặng một mình giữa phố, nhìn theo bóng lưng vội vã của ba mẹ con. Anh không thể nào xua đi hình ảnh của Mạc Niệm. Sự trùng hợp này quá mức khó tin. Chồng đã mất? Anh có nên nói chuyện này cho tướng quân biết không?
Trong khi đó, Bạch Tử Thanh đang cưỡi trên con chiến mã yêu quý của mình, dẫn đầu đoàn quân tiến về phía hoàng cung. Gương mặt anh lạnh như băng, trong lòng lại có chút bực dọc. Anh vừa nhận được tin báo, hoàng thượng, người anh họ của anh, đang có ý định ban hôn cho anh. Chiến trường còn chưa nguội khói súng, đã phải đối mặt với “nội chiến” rồi sao? Anh nhất định phải vào cung thuyết phục hoàng thượng thu hồi lại ý chỉ này. Anh không muốn cuộc đời mình bị sắp đặt bởi bất cứ ai.