Chương 9 : Con Đường Tới Lợi Dân
Vụ ẩu đả ở gánh hàng rong nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất khu tập thể. Hai gã côn đồ sau hôm đó cũng biến mất tăm, không còn dám bén mảng đến quấy nhiễu. Công việc kinh doanh của Đường Tuyết Lê nhờ vậy mà trở lại yên ổn, thậm chí còn đông khách hơn trước vì nhiều người tò mò kéo đến xem “cô bé bán thịt kho tàu biết võ”. Bà cụ Đường và Đường Lệ Mỹ thấy kế hoạch gây rối bất thành, lại thêm sợ hãi thân thủ của Tuyết Lê và người đàn ông bí ẩn, cũng không dám hó hé gì thêm, chỉ có thể đứng từ xa nhìn gánh hàng ngày càng phát đạt mà tức anh ách.
Nhưng trong lòng Tuyết Lê, sự yên ổn này chỉ là tạm thời. Hình ảnh người đàn ông trong bộ đồ công nhân vệ sinh liên tục hiện về trong tâm trí cô. Anh ta là ai? Tại sao lại giúp cô? Thân thủ phi phàm như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường. Anh ta giống như một ẩn số, một biến số bất ngờ xuất hiện trong bàn cờ vận mệnh mà cô đang cố gắng sắp đặt lại. Cô có cảm giác, sau này, cô và người đàn ông này chắc chắn sẽ còn gặp lại.
Tạm gác lại những nghi vấn, Tuyết Lê tập trung vào mục tiêu tiếp theo: tương lai của chị hai Đường Song Song.
Song Song có một niềm đam mê cháy bỏng với ẩm thực. Chị có một đôi tay khéo léo và vị giác nhạy bén bẩm sinh. Kiếp trước, ước mơ của chị là trở thành một đầu bếp, nhưng vì gánh nặng gia đình và sự ngăn cản của cha, chị đã phải từ bỏ, cuối cùng bị ông ta đẩy vào một cuộc hôn nhân bi kịch để đổi lấy lợi ích. Lần này, Tuyết Lê quyết tâm sẽ không để tài năng của chị bị chôn vùi.
“Chị hai, chị chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ đầu bếp đến đâu rồi?” Tối hôm đó, Tuyết Lê hỏi khi thấy Song Song đang ngồi cặm cụi bên bàn học, xung quanh là những cuốn sách dạy nấu ăn đã cũ sờn.
Song Song thở dài, vẻ mặt có chút nản lòng: “Vẫn vậy thôi. Lý thuyết thì chị học thuộc rồi, nhưng phần thực hành khó quá. Phải làm đúng ba món theo yêu cầu của giám khảo trong thời gian quy định. Mà chị nghe nói giám khảo năm nay khó tính lắm.”
Tuyết Lê biết, vấn đề của chị không chỉ nằm ở kỳ thi. Kiếp trước, dù có lấy được chứng chỉ, chị cũng không tìm được một công việc tốt. Các nhà hàng quốc doanh lớn đều cần có người quen giới thiệu, mà một người không có ô dù như chị thì gần như không có cơ hội.
“Chị đừng lo, tài nấu nướng của chị là giỏi nhất. Chắc chắn sẽ qua thôi.” Tuyết Lê động viên, nhưng trong đầu đã vạch ra một kế hoạch khác. Cô biết, chỉ một tấm chứng chỉ là không đủ. Chị cô cần một cơ hội, một sân khấu để tỏa sáng. Và sân khấu đó, không đâu tốt hơn nhà hàng quốc doanh Lợi Dân.
Nhà hàng Lợi Dân là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố lúc bấy giờ, và người đứng đầu bếp chính ở đó là bếp trưởng An Thuận. Ông An là một huyền thoại trong giới ẩm thực, nổi tiếng là người nghiêm khắc, cầu toàn nhưng cũng rất biết trọng dụng nhân tài. Kiếp trước, phải đến nhiều năm sau, nhà hàng Lợi Dân dưới sự dẫn dắt của ông mới trở thành một thương hiệu lẫy lừng. Tuyết Lê biết, nếu Song Song có thể lọt vào mắt xanh của ông An, tương lai của chị sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng làm thế nào để một cô gái bình thường như Song Song có thể gặp được một bếp trưởng lớn như ông An? Tuyết Lê mỉm cười, cô đã có cách.
“Chị hai, ngày mai chị rảnh không? Phụ em bán hàng một buổi nhé?” Tuyết Lê đề nghị. “Dạo này đông khách quá, một mình em làm không xuể.”
“Được chứ.” Song Song vui vẻ đồng ý, không chút nghi ngờ.
Sáng hôm sau, gánh hàng rong của Tuyết Lê có thêm một người phụ bán xinh xắn, nhanh nhẹn. Song Song rất có duyên bán hàng, chị luôn tươi cười, nói chuyện ngọt ngào với khách, khiến không khí trở nên vui vẻ, nhộn nhịp hơn hẳn.
Tuyết Lê vừa bán hàng, vừa liếc mắt quan sát con đường. Cô biết, bếp trưởng An Thuận có thói quen đi chợ vào giờ này. Ông không thích để người khác đi thay, vì ông cho rằng một người đầu bếp giỏi phải tự tay lựa chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất.
Quả nhiên, khoảng hơn chín giờ, một người đàn ông trung niên, dáng người dong dỏng cao, mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay xách làn mây, đang đi về phía gánh hàng. Chính là ông ta, An Thuận.
“Chị hai, chị xem giúp em nồi thịt kho với, em đi vệ sinh một lát.” Tuyết Lê nói rồi nhanh chóng lẩn vào một con hẻm gần đó, tay cầm theo một chai nước nhỏ.
Khi An Thuận đi ngang qua, Tuyết Lê từ trong hẻm bước ra, giả vờ vấp ngã. Chai nước trong tay cô văng ra, nước văng tung tóe, làm ướt một mảng lớn trên chiếc quần âu của vị bếp trưởng.
“Ôi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi bác ạ! Cháu không cố ý.” Tuyết Lê vội vàng đứng dậy, rối rít xin lỗi, vẻ mặt đầy hối lỗi.
An Thuận nhìn vết ướt trên quần, rồi lại nhìn cô gái trẻ đang luống cuống trước mặt, ông chỉ khẽ nhíu mày: “Không sao.”
Đúng lúc đó, Song Song từ gánh hàng chạy tới, tay cầm một chiếc khăn sạch. “Em có sao không? Bác ơi, cháu thật sự xin lỗi, để cháu lau cho bác.”
An Thuận định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của hai chị em, ông cũng không nỡ.
Trong lúc Song Song đang cẩn thận lau vết bẩn trên quần cho ông, An Thuận vô tình liếc mắt về phía gánh hàng. Mùi thơm đậm đà của nồi thịt kho khiến ông, một người cả đời gắn bó với mùi vị, cũng không khỏi chú ý.
“Thịt kho tàu à?” Ông hỏi.
“Dạ, là món gia truyền của nhà cháu ạ.” Song Song đáp, tay vẫn không ngừng lau. “Bác có muốn nếm thử không ạ?”
An Thuận mỉm cười. Ông nhìn nồi thịt kho có màu sắc hấp dẫn, lại nhìn cô gái có đôi tay nhanh nhẹn, sạch sẽ trước mặt, trong lòng có chút hứng thú. “Cũng được.”
Song Song mừng rỡ, vội vàng chạy về gánh hàng, dùng một chiếc thìa sạch múc một ít nước sốt và một miếng thịt nhỏ ra bát, kính cẩn đưa cho ông.
An Thuận chỉ nếm thử một chút nước sốt, đôi mày ông khẽ nhướng lên. Ông lại gắp miếng thịt, từ từ đưa lên miệng. Vừa ăn xong, ánh mắt ông nhìn Song Song đã hoàn toàn khác. Ánh mắt đó không còn là sự tò mò, mà là sự kinh ngạc và tán thưởng.
“Cô bé, món thịt kho này… là cháu làm à?”
“Dạ không ạ, là em gái cháu làm. Cháu chỉ phụ giúp thôi ạ.” Song Song thật thà đáp.
“Nước màu thắng vừa tới, không quá đắng cũng không quá ngọt. Thịt mềm mà không nát, mỡ trong, nạc thấm đều gia vị. Quan trọng nhất là sự cân bằng giữa các loại hương liệu, không có vị nào quá nồng, tất cả hòa quyện vào nhau rất hài hòa.” An Thuận phân tích một cách chuyên nghiệp. “Công thức này rất đặc biệt.”
Song Song nghe mà mắt tròn xoe, cô không ngờ vị khách này lại có thể phân tích món ăn một cách tinh tường đến vậy.
“Cháu… cháu cũng biết một chút về nấu ăn. Cháu thấy trong món kho này, ngoài hoa hồi và quế, hình như còn có cả vị của thảo quả và một chút trần bì nữa phải không ạ?” Song Song buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.
An Thuận gật đầu, ánh mắt nhìn cô càng thêm vẻ tán thưởng. “Không sai. Cô bé, cháu có hứng thú với nghề đầu bếp à?”
“Dạ, đó là ước mơ của cháu ạ. Cháu đang chuẩn bị thi lấy chứng chỉ.”
“Vậy à.” An Thuận trầm ngâm một lúc, rồi ông lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp. “Đây là danh thiếp của tôi. Nếu cháu có hứng thú, sau khi thi xong, hãy đến nhà hàng Lợi Dân tìm tôi. Tôi có thể cho cháu một cơ hội thử việc.”
Song Song sững sờ, cô run run nhận lấy tấm danh thiếp. Trên đó ghi rõ: Bếp trưởng An Thuận – Nhà hàng Quốc Doanh Lợi Dân.
“Cháu… cháu cảm ơn bác ạ!” Cô lắp bắp, vui mừng đến mức không nói nên lời.
An Thuận mỉm cười, gật đầu rồi xách làn rời đi.
Khi Tuyết Lê từ trong hẻm bước ra, cô thấy chị hai đang đứng ngây người, tay cầm tấm danh thiếp, nước mắt lưng tròng. Cô biết, kế hoạch của mình đã thành công. Một cánh cửa mới, một tương lai tươi sáng hơn đang mở ra trước mắt chị gái cô.