Chương 9 : Cuộc Đối Đầu Bất Ngờ
Nha hoàn dẫn đường đã khéo léo lui đi từ lúc nào không hay, để lại Trịnh Thanh Sầm một mình đứng trơ trọi giữa hành lang vắng vẻ, đối mặt với người đàn ông mà nàng sợ nhất và cũng căm ghét nhất.
“Thần nữ tham kiến Thập hoàng tử.” Nàng cúi người hành lễ, giọng nói cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim trong lồng ngực đã đập loạn nhịp.
Nguyên Thận rời khỏi cây cột, chậm rãi tiến về phía nàng. Mỗi bước chân của hắn như nện thẳng vào tâm trí Thanh Sầm, khiến nàng bất giác lùi lại. Hắn dừng lại khi chỉ còn cách nàng vài bước chân, một khoảng cách đủ gần để nàng cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn.
“Trịnh tiểu thư, sao lại vội vàng bỏ đi như vậy? Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc mà.” Giọng hắn trầm thấp, mang theo một ý cười mỉa mai rõ rệt.
Thanh Sầm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn. “Thần nữ không cẩn thận làm bẩn y phục, đang định đến thiên điện để thay đổi.”
“Ồ, thật là không may.” Nguyên Thận nói, nhưng ánh mắt lại không hề có chút thông cảm nào. “Ta nghe nói, gần đây Trịnh tiểu thư cũng gặp một chuyện không may khác. Mối hôn sự tốt đẹp với Diệp công tử của Tây Ninh Quận Vương Phủ, sao lại đột ngột hủy bỏ rồi?”
Câu hỏi này, như một mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào nỗi nghi ngờ bấy lâu nay của Thanh Sầm. Nàng siết chặt hai tay trong tay áo, móng tay bấm sâu vào da thịt. “Chuyện đó… là do bát tự của thần nữ và Diệp công tử không hợp.”
“Bát tự không hợp?” Nguyên Thận bật cười thành tiếng, một nụ cười lạnh lẽo và đầy chế giễu. “Thật là một lý do hoàn hảo. Trịnh tiểu thư, nàng có thực sự tin vào cái cớ vớ vẩn đó không? Hay là, nàng biết rõ có người đứng sau giở trò, nhưng lại không dám nói ra?”
Thanh Sầm tái mặt. Hắn thừa nhận rồi. Chính hắn là kẻ đã phá hoại mối nhân duyên của nàng. Cơn giận dữ bùng lên trong lòng, lấn át cả nỗi sợ hãi. Nàng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói mang theo sự căm phẫn không thể che giấu: “Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn gì?”
“Ta muốn gì ư?” Nguyên Thận nhích lại gần hơn, ép nàng lùi lại cho đến khi lưng chạm vào cây cột lạnh lẽo. Hắn giơ một tay chống lên cột, vây nàng trong một không gian chật hẹp, không lối thoát. “Ta đã từng nói với nàng rồi. Ta muốn nàng.”
Giọng nói của hắn không còn là một lời tỏ tình, mà là một lời tuyên bố đầy chiếm hữu. “Ta đã cho nàng cơ hội lựa chọn, nhưng nàng lại không biết trân trọng. Nàng lại dám đi tìm một nam nhân khác ngay trước mắt ta. Trịnh Thanh Sầm, nàng thực sự nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi tay ta sao?”
“Điện hạ, xin hãy tự trọng!” Thanh Sầm cố gắng đẩy hắn ra, nhưng sức lực của nàng như châu chấu đá xe. “Nếu bị người khác nhìn thấy, danh dự của cả hai chúng ta đều sẽ bị hủy hoại!”
“Danh dự?” Hắn cười khẩy, cúi thấp đầu, ghé sát vào tai nàng, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhạy cảm của nàng. “Khi nàng từ chối ta, nàng có nghĩ đến danh dự của ta không? Khi nàng vội vã tìm một kẻ khác để đính hôn, nàng có nghĩ đến cảm nhận của ta không? Bây giờ lại nói với ta hai chữ ‘tự trọng’, có phải là quá muộn rồi không?”
“Hôn nhân là chuyện đại sự, cần có sự đồng ý của phụ mẫu. Thần nữ không thể tự quyết!” Nàng đưa ra lý do cuối cùng, hy vọng có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Nhưng Nguyên Thận lại cười lớn hơn. “Phụ mẫu? Chỉ cần ta muốn, một đạo thánh chỉ của phụ hoàng là đủ để đưa nàng vào phủ của ta. Trịnh Thanh Sầm, ta nói cho nàng biết, từ giây phút này, nàng không còn lựa chọn nào khác. Nàng là của ta.”
Dứt lời, hắn định cúi xuống, dường như muốn làm một hành động táo bạo hơn. Thanh Sầm hoảng sợ, nhắm chặt mắt lại.
Đúng lúc này, từ phía xa của hành lang vang lên tiếng bước chân và giọng nói lo lắng của Lục Trúc: “Tiểu thư! Tiểu thư, người ở đâu?”
Nguyên Thận khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia không vui. Hắn lùi lại một bước, chỉnh lại y phục. Trước khi rời đi, hắn nhìn sâu vào mắt Thanh Sầm, giọng nói trầm thấp mang theo một lời cảnh cáo không thể rõ ràng hơn: “Chuyện này, chưa xong đâu.”
Nói rồi, hắn xoay người, ung dung rời đi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thanh Sầm tựa lưng vào cây cột, cả người mềm nhũn, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Nàng đã đánh giá quá thấp sự cố chấp và bá đạo của Nguyên Thận. Hắn không phải là một kẻ si tình đơn thuần, mà là một con sói đội lốt người, một khi đã nhắm trúng con mồi thì sẽ không bao giờ buông tha.
Nàng biết, cuộc chiến của nàng, giờ mới thực sự bắt đầu.