Chương 10 : Cuộc Sống Mới
Bước vào căn phòng được Trang Yến chỉ định, Lưu Quế Miêu khẽ đặt hành lý xuống. Căn phòng trống trơn, chỉ có một chiếc giường gỗ đơn sơ và một tủ quần áo cũ kỹ. Mọi thứ đều được lau chùi sạch sẽ, không một hạt bụi, nhưng lại toát lên một vẻ lạnh lẽo, thiếu hơi người đến nao lòng. Có lẽ đã rất lâu rồi không có ai ở đây.
Đóa Đóa thì ngược lại, cô bé không hề cảm thấy xa lạ. Sau một ngày dài di chuyển và đối mặt với quá nhiều chuyện, được ở trong một không gian an toàn khiến cô bé thả lỏng hoàn toàn. Cô bé chạy tới chiếc giường, thích thú nhún nhảy vài cái rồi ngã phịch xuống, cười khanh khách.
“Mẹ ơi, giường êm quá!”
Nhìn thấy nụ cười trong veo của con gái, mọi mệt mỏi trong Lưu Quế Miêu dường như tan biến. Cô biết mình đã làm đúng. Dù phải vay mượn lòng tốt của một người xa lạ, nhưng để con gái có được một giấc ngủ an yên, không phải lo sợ, thì mọi sự đánh đổi đều xứng đáng.
Cô bắt đầu dỡ đồ. Những bộ quần áo cũ kỹ nhưng sạch sẽ được xếp gọn gàng vào tủ. Chiếc chăn bông dày cộp mang từ quê lên được trải ra giường. Chẳng mấy chốc, căn phòng lạnh lẽo đã có thêm chút màu sắc và hơi ấm của sự sống.
Trong khi đó, ở ngoài phòng khách, Trang Yến đang cảm thấy vô cùng bối rối. Căn nhà này, sau khi cha anh mất, đã trở thành một pháo đài cô độc của riêng anh. Anh đã quen với sự tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ tích tắc. Nhưng bây giờ, tiếng cười giòn tan của Đóa Đóa, tiếng sột soạt sắp xếp đồ đạc của Lưu Quế Miêu, những âm thanh của cuộc sống đời thường ấy, vừa xa lạ lại vừa khiến lòng anh dấy lên một cảm xúc khó tả.
Anh đi vào bếp, định rót một cốc nước, nhưng rồi lại đứng sững lại. Gian bếp nhỏ hẹp, vốn chỉ có vài chiếc bát và một cái nồi dùng để nấu mì gói, giờ đây đã được Lưu Quế Miêu nhanh chóng sắp xếp lại. Những hũ gia vị, chai dầu, chai mắm được cô lau chùi sạch sẽ và đặt ngay ngắn trên kệ. Mùi thơm thoang thoảng của gừng và tỏi khô từ quê mang lên khiến gian bếp bỗng trở nên ấm cúng lạ thường.
Lưu Quế Miêu bước ra, thấy anh đang đứng ngẩn người, cô hơi ngập ngừng: “Xin lỗi, tôi tự ý dọn dẹp một chút. Nếu anh không thích, tôi sẽ…”
“Không sao,” Trang Yến ngắt lời, anh quay đi để che giấu vẻ lúng túng. “Cứ tự nhiên. Tôi có vài quy tắc, mong chị tuân thủ.”
Lưu Quế Miêu lập tức nghiêm túc lắng nghe.
“Thứ nhất, đừng gây ồn ào sau mười giờ tối. Thứ hai, đừng tự ý vào phòng của tôi. Thứ ba, đồ đạc trong nhà, đặc biệt là những thứ trong phòng khách, xin đừng di chuyển.” Giọng anh vẫn lạnh lùng và dứt khoát.
“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ không làm phiền anh.” Lưu Quế Miêu gật đầu chắc nịch. Cô biết anh không phải người khó tính, những quy tắc này chỉ là cách anh dựng lên một hàng rào để bảo vệ không gian riêng của mình. Đặc biệt là những đồ vật trong phòng khách, có lẽ chúng đều gắn liền với ký ức về người cha đã khuất của anh.
Sau khi giao kèo xong, bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng. Trang Yến không biết nói gì thêm, còn Lưu Quế Miêu cũng không muốn tỏ ra quá vồ vập. Đúng lúc này, Đóa Đóa lại trở thành vị cứu tinh. Cô bé chạy ra, ôm chân Trang Yến, ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi: “Chú ơi, chú có đói không ạ? Mẹ con nấu cơm ngon lắm đó.”
Câu hỏi ngây thơ của cô bé khiến Trang Yến sững người. Đã bao lâu rồi, chưa có ai hỏi anh câu đó. Anh thường ăn ở căng tin của cục, hoặc đơn giản là nấu một gói mì cho qua bữa. Bữa cơm gia đình đúng nghĩa, đối với anh, là một khái niệm xa xỉ từ rất lâu rồi.
Chưa kịp để anh trả lời, Lưu Quế Miêu đã lên tiếng: “Đúng rồi, cũng đến giờ cơm tối rồi. Anh Trang, nếu không chê, hay là để tôi nấu một bữa cơm đơn giản nhé? Coi như là lời cảm ơn vì đã cho mẹ con tôi ở nhờ.”
Trang Yến định từ chối theo thói quen, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Đóa Đóa, lời nói lại nghẹn lại. Cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu.
Lưu Quế Miêu như được tiếp thêm động lực. Cô nhanh chóng xắn tay áo, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Nguyên liệu không có gì nhiều, chỉ là những thứ cô mang từ quê lên: một ít thịt lợn hun khói, vài quả trứng gà ta, một ít rau khô và gạo. Nhưng qua bàn tay khéo léo của cô, gian bếp lạnh lẽo nhanh chóng tràn ngập mùi thơm quyến rũ của thức ăn.
Mùi thịt hun khói xào tỏi thơm nồng, mùi trứng chiên vàng ruộm, mùi canh rau khô ngọt thanh, và trên hết là mùi cơm trắng dẻo thơm. Những mùi hương quen thuộc của một bữa cơm nhà đã len lỏi vào từng ngóc ngách của căn hộ, xua tan đi cái vẻ lạnh lẽo, cô độc vốn có.
Trang Yến ngồi ở phòng khách, giả vờ đọc báo, nhưng tâm trí anh lại không ngừng bị những mùi thơm từ trong bếp lôi kéo. Anh cảm thấy thật kỳ lạ. Căn nhà này, nơi mà anh luôn cảm thấy ngột ngạt bởi những ký ức đau buồn, giờ đây lại mang đến cho anh một cảm giác ấm áp đến khó tin.
Bữa cơm được dọn ra trên chiếc bàn gỗ nhỏ. Chỉ có ba món ăn đơn giản: thịt hun khói xào, trứng chiên và một bát canh. Nhưng đối với Trang Yến, đây lại là bữa ăn thịnh soạn nhất mà anh được ăn trong nhiều năm qua.
Ba người ngồi quây quần bên bàn ăn. Ban đầu, không khí có chút im lặng. Trang Yến quen ăn một mình, không biết nói gì. Lưu Quế Miêu cũng có chút e dè. Chỉ có Đóa Đóa là tự nhiên nhất. Cô bé chỉ vào đĩa thịt, nói với Trang Yến: “Chú ăn thử đi ạ, thịt này ngon lắm, không giống thịt ở chợ đâu.”
Trang Yến gắp một miếng thịt đưa lên miệng. Vị mặn đậm đà của thịt hun khói, quyện với mùi thơm của tỏi và vị cay nhẹ của ớt khô, tất cả hòa quyện lại, đánh thức vị giác đã ngủ quên từ lâu của anh. Anh ăn liền mấy miếng, rồi lại ăn thêm một bát cơm đầy.
Thấy anh ăn ngon miệng, lòng Lưu Quế Miêu cũng vui lây. Cô liên tục gắp thức ăn cho anh và Đóa Đóa. “Anh ăn nhiều vào, đi làm cả ngày vất vả rồi.” Câu nói quan tâm vô tình thốt ra, không hề có chút giả tạo nào.
Trang Yến ngẩng lên nhìn cô. Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt cô trông thật hiền hậu và ấm áp. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ một người phụ nữ không phải là người thân của mình. Trái tim anh khẽ rung động.
Bữa tối kết thúc trong một bầu không khí ấm cúng lạ thường. Trang Yến chủ động dọn dẹp bát đĩa, nhưng Lưu Quế Miêu đã ngăn lại. “Để tôi làm cho. Anh là chủ nhà, sao có thể để anh làm việc này được.”
Cuộc sống mới của mẹ con Lưu Quế Miêu cứ thế bắt đầu trong căn nhà của Trang Yến. Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo. Ban ngày, Trang Yến đi làm, Lưu Quế Miêu ở nhà chăm sóc Đóa Đóa, dọn dẹp nhà cửa và lên kế hoạch cho tương lai. Tối đến, ba người lại quây quần bên mâm cơm nóng hổi. Sự hiện diện của mẹ con cô như một luồng gió mới, thổi bừng sức sống cho căn nhà vốn đã chìm trong tĩnh lặng quá lâu. Trang Yến, từ một người đàn ông lạnh lùng, ít nói, cũng dần trở nên cởi mở hơn. Anh bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, đôi khi còn mỉm cười khi chơi đùa cùng Đóa Đóa. Anh không nhận ra rằng, mình đang dần mong chờ những buổi tối được trở về nhà, được ngồi bên mâm cơm ấm áp, và được nghe tiếng cười trong trẻo của cô bé con. Pháo đài cô độc của anh, đang dần bị sự ấm áp của tình người làm cho tan chảy.