Chương 10 : Cuộc Sống Trong Pháo Đài
Những ngày đầu tiên trong căn biệt thự, Từ Nghiên được bao bọc bởi một sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Bên ngoài những bức tường đá, thế giới đang gào thét trong cơn hấp hối, nhưng bên trong, chỉ có tiếng gió rít qua những kẽ hở và tiếng lửa reo tí tách trong lò sưởi. Sự tương phản đó vừa mang lại cảm giác an toàn, vừa khiến người ta không khỏi rùng mình.
Cô không cho phép mình nghỉ ngơi. Sự an toàn không phải là một trạng thái, nó là một quá trình liên tục. Cô dành hai ngày đầu tiên để thiết lập và hệ thống hóa toàn bộ pháo đài của mình.
Đầu tiên là năng lượng. Cô khởi động cỗ máy phát điện diesel công nghiệp mà cô đã chuẩn bị. Tiếng máy nổ gầm lên, phá tan sự im lặng, nhưng đối với Từ Nghiên, đó là âm thanh của sự sống. Ánh đèn điện bật sáng khắp căn nhà, xua tan bóng tối và cái lạnh. Cô để máy chạy suốt sáu tiếng, không chỉ để kiểm tra hoạt động mà còn để sạc đầy hệ thống pin lưu trữ lithium khổng lồ mà cô lắp đặt trong tầng hầm. Hệ thống pin này, kết hợp với các tấm pin mặt trời sẽ được lắp đặt sau này khi tuyết tan, có thể cung cấp đủ điện cho căn nhà trong nhiều tuần mà không cần đến máy phát.
Tiếp theo là nước. Cô lấy mẫu nước từ giếng và sử dụng bộ dụng cụ xét nghiệm chuyên nghiệp. Kết quả cho thấy nước sạch, không bị ô nhiễm. Dù vậy, cô vẫn kết nối giếng với hệ thống lọc đa tầng, bao gồm lọc thô, lọc than hoạt tính và diệt khuẩn bằng tia UV. Nguồn nước sạch, an toàn và vô tận là một trong những tài sản quý giá nhất trong mạt thế.
Sau khi đảm bảo các hệ thống sống còn đã hoạt động trơn tru, cô bắt đầu lên kế hoạch cho nguồn cung thực phẩm tươi. Tầng hầm chứa đầy đồ hộp và lương khô, nhưng cô biết rằng chỉ dựa vào chúng, cơ thể và tinh thần sẽ sớm suy sụp. Cô cần rau xanh, cần vitamin. Khu vườn phía sau nhà vẫn chìm trong tuyết, nhưng đó không phải là trở ngại.
Cô dành cả một ngày, trong cái lạnh cắt da, để lắp ráp một bộ khung nhà kính bằng thép mạ kẽm. Những tấm polycarbonate hai lớp được lắp ghép cẩn thận, tạo thành một không gian kín rộng khoảng 50 mét vuông. Bên trong, cô lắp đặt hệ thống sưởi nhỏ dùng điện và đèn LED trồng cây chuyên dụng. Cô lấy ra những bao đất dinh dưỡng, hạt giống rau chịu lạnh như cải bó xôi, xà lách, củ cải từ không gian riêng. Chỉ trong vài ngày, một ốc đảo xanh mơn mởn đã thành hình giữa mùa đông trắng xóa. [Hình ảnh của một nhà kính nhỏ phủ tuyết bên ngoài nhưng bên trong cây cối xanh tốt]
Trong những lúc nghỉ ngơi, cô không cho phép mình lơ là. Cô thiết lập một trạm thông tin trong phòng làm việc ở tầng hai. Một chiếc radio sóng ngắn chạy bằng pin, một máy tính xách tay được gia cố kết nối với điện thoại vệ tinh. Internet dân dụng đã chập chờn và gần như tê liệt, nhưng mạng vệ tinh vẫn còn hoạt động, dù tốc độ chậm và đắt đỏ.
Những tin tức cô thu thập được vẽ nên một bức tranh ngày càng tăm tối. Kinh Thị, giống như Cảng Thành, đã rơi vào hỗn loạn. Chính quyền quân quản được thiết lập, ban hành lệnh giới nghiêm và chế độ tem phiếu nghiêm ngặt. Nhưng sự thiếu thốn và tuyệt vọng là mồi lửa cho bạo lực. Các băng nhóm bắt đầu hình thành, cướp bóc các cửa hàng và những người sống sót yếu thế hơn. Các bản tin radio liên tục phát đi những thông báo về các khu vực “nguy hiểm”, những nơi mà ngay cả quân đội cũng không thể kiểm soát hoàn toàn. Toàn bộ trật tự xã hội đang sụp đổ với tốc độ nhanh hơn cả trong giấc mơ của cô. Điều này càng củng cố quyết tâm ẩn náu của cô.
Vào ngày thứ mười kể từ khi đến biệt thự. Cuộc sống của cô đã đi vào một guồng quay ổn định. Sáng sớm tập thể dục và luyện tập bắn súng trong tầng hầm. Ban ngày chăm sóc nhà kính, kiểm tra hệ thống an ninh, phân loại lại kho dự trữ. Buổi tối đọc sách, nghe radio, và lên kế hoạch cho những ngày tiếp theo. Một cuộc sống cô độc nhưng có mục đích và hoàn toàn trong tầm kiểm soát.
Cho đến một buổi chiều.
Tuyết đã ngừng rơi được hai ngày, để lộ ra một bầu trời xám xịt, ảm đạm. Từ Nghiên đang ở trong phòng làm việc trên tầng hai, lau chùi khẩu súng trường bắn tỉa Remington 700 của mình. Theo thói quen, cô thỉnh thoảng lại đưa ống nhòm lên quan sát khu vực xung quanh. Ngọn đồi của cô hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có những cây thông phủ tuyết đứng im lìm.
Đột nhiên, một chuyển động ở phía xa, dưới chân đồi, thu hút sự chú ý của cô.
Một bóng người.
Tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Cô lập tức hạ thấp người, chỉ để lại ống nhòm phía trên bệ cửa sổ. Đó là một người đàn ông, đang lảo đảo bước đi trong lớp tuyết dày. Anh ta không có xe, quần áo mỏng manh và rách rưới. Dáng đi của anh ta cho thấy anh ta đã kiệt sức, hoặc bị thương. Anh ta đang đi theo con đường mòn dẫn lên đồi, hướng thẳng về phía biệt thự của cô.
Mọi dây thần kinh cảnh giác trong người Từ Nghiên căng lên. Là một cái bẫy? Hay chỉ là một người sống sót may mắn tìm thấy con đường này? Anh ta có đồng bọn đang ẩn nấp đâu đó không?
Cô không rời mắt khỏi anh ta. Anh ta đi rất chậm, thỉnh thoảng lại ngã dúi dụi xuống tuyết rồi lại gắng gượng đứng dậy. Trông không giống một kẻ đang diễn kịch.
Khi anh ta đến gần hơn, chỉ còn cách cổng sắt khoảng trăm mét, cô có thể nhìn rõ hơn. Anh ta còn trẻ, có lẽ trạc tuổi cô. Khuôn mặt hốc hác, râu ria mọc lởm chởm. Một bên chân của anh ta dường như bị thương, anh ta đang lê nó đi một cách khó nhọc.
Rồi, anh ta ngã xuống. Lần này, anh ta không đứng dậy nữa. Anh ta nằm bất động trên nền tuyết trắng, một chấm đen nhỏ bé giữa sự mênh mông lạnh giá.
Từ Nghiên đứng im, ống nhòm vẫn dán chặt vào mắt. Lẽ ra cô nên cảm thấy nhẹ nhõm. Mối đe dọa tiềm tàng đã tự bị vô hiệu hóa. Cô chỉ cần đợi, và cái lạnh sẽ giải quyết phần còn lại. Đó là lựa chọn an toàn nhất, hợp lý nhất.
Nhưng hình ảnh người đàn ông nằm đó lại gợi lên trong cô hình ảnh của cặp vợ chồng trẻ trên đường cao tốc. Nó gợi lên một câu hỏi mà cô đã cố gắng chôn vùi: liệu sự an toàn tuyệt đối có đáng để đánh đổi bằng phần nhân tính cuối cùng của mình không?
Cô đứng đó, trong căn phòng ấm áp của pháo đài an toàn, nhìn người lạ mặt đang chết dần trong giá lạnh ngoài kia. Lần đầu tiên, những bức tường đá và kho hàng đầy ắp không thể mang lại cho cô cảm giác an toàn trọn vẹn. Bởi vì mối đe dọa lớn nhất lúc này không đến từ bên ngoài, mà đến từ cuộc đấu tranh bên trong chính con người cô.