Chương 10 : Cuộc “Viếng Thăm” Bất Ngờ
Tin đồn có cánh, và trong một môi trường khép kín như khu tập thể quân đội, nó bay còn nhanh hơn cả gió. Câu chuyện về “tiệm may tại gia” của Miêu Tú Tú, cô vợ quê của sĩ quan trẻ Chu Bắc Ký, không chỉ lan truyền trong mấy dãy nhà lân cận mà còn vượt qua cả sân tập, bay đến tận khu nhà dành cho cán bộ cấp cao, nơi gia đình họ Chu sinh sống.
Người đưa tin không ai khác chính là mấy bà vợ cán bộ hay qua lại, những người vừa tò mò về sự thay đổi của cô con dâu nhà họ Chu, vừa trầm trồ trước những bộ quần áo xinh xắn mà con cháu họ đang mặc.
“Bà Thẩm ơi, con dâu út nhà bà dạo này khéo tay quá,” một người bạn của Thẩm Phân Ngọc tấm tắc trong một buổi gặp mặt. “Nó may đồ cho trẻ con đẹp như tranh vẽ, bọn nhỏ trong khu đứa nào cũng đòi mẹ may cho một bộ đấy.”
Thẩm Phân Ngọc, mẹ chồng của Tú Tú, chỉ mỉm cười xã giao, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Con dâu của bà? Miêu Tú Tú? Cái đứa con gái quê mùa chỉ biết cúi đầu, nói không nên lời mà cũng biết may vá sao? Lại còn mở cả “tiệm” tại gia? Bà nghe mà thấy thật chướng tai. Con dâu của Chu gia, gia đình của một tham mưu trưởng, lại đi làm thợ may, biến căn nhà cấp cho sĩ quan thành một cái xưởng sản xuất. Thật mất mặt!
Chu Trung Trung, cô em chồng đang học đại học, khi nghe chuyện cũng không giấu được vẻ khinh khỉnh. “Thợ may thì có gì hay ho chứ? Chắc lại may mấy thứ quê mùa, lòe loẹt thôi. Biến nhà anh ba thành cái chợ, thật không ra thể thống gì.”
Sự tò mò pha lẫn khó chịu thôi thúc hai mẹ con. Họ quyết định phải đích thân đến xem, một cuộc “viếng thăm” không báo trước, để xem cô con dâu, chị dâu của họ đang làm trò gì.
Vào một buổi chiều nắng đẹp, khi Miêu Tú Tú đang bận rộn nhất, Thẩm Phân Ngọc và Chu Trung Trung đột ngột xuất hiện trước cửa nhà cô.
Cánh cửa mở ra, và cảnh tượng bên trong khiến cả hai mẹ con sững sờ, đứng hình mất mấy giây. Căn phòng khách nhỏ bé, nơi mà họ từng đến và cảm thấy ngột ngạt vì sự đơn sơ, giờ đây đã hoàn toàn biến đổi. Nó không còn là một phòng khách, mà thực sự là một không gian làm việc đầy màu sắc và sức sống.
Một sào tre được giăng ngang phòng, treo lúc lỉu những bộ quần áo trẻ em xinh xắn với đủ màu sắc rực rỡ. Những súc vải được xếp gọn gàng theo từng loại, từng màu ở một góc. Trên bàn, chiếc máy may “Bươm bướm” đang hoạt động hết công suất dưới bàn tay của Tú Tú. Bên cạnh cô là một người phụ nữ khác đang chăm chú lắng nghe, tay cầm một súc vải.
Miêu Tú Tú đang tiếp khách. Cô không hề tỏ ra bối rối hay sợ hãi khi thấy mẹ chồng và em chồng đột ngột xuất hiện. Cô chỉ ngẩng lên, dừng tay một chút, nở một nụ cười bình thản.
“Mẹ, Trung Trung, hai người đến chơi ạ.” Giọng nói của cô tự nhiên, không còn sự rụt rè, sợ sệt như trước đây. Cô giống như một bà chủ đang tiếp đón những vị khách bình thường.
Sau đó, cô quay lại nói với người khách: “Chị cứ xem kỹ mẫu đi ạ, chiều mai chị quay lại lấy số đo cho cháu là được.”
Người khách vui vẻ gật đầu rồi ra về, không quên liếc nhìn hai vị khách mới đến với ánh mắt tò mò.
Khi trong nhà chỉ còn lại ba người, không khí trở nên có chút căng thẳng. Thẩm Phân Ngọc đưa mắt nhìn quanh, từ những bộ quần áo trẻ em cho đến những mảnh vải vụn trên sàn, ánh mắt đầy dò xét. Chu Trung Trung thì khoanh tay trước ngực, môi trề ra, vẻ mặt rõ ràng là không hài lòng.
“Con đang làm cái gì thế này?” Thẩm Phân Ngọc lên tiếng trước, giọng nói mang theo sự lạnh nhạt cố hữu. “Biến nhà cửa thành cái xưởng may, con không thấy mất mặt gia đình nhà chồng sao?”
Miêu Tú Tú không hề nao núng. Cô bình tĩnh rót hai cốc nước, đặt lên bàn. “Mẹ, con chỉ đang làm việc thôi ạ. Đây là công việc con yêu thích, và nó giúp con kiếm được tiền bằng chính sức lao động của mình. Con không nghĩ việc này có gì là mất mặt cả.”
“Kiếm tiền?” Chu Trung Trung chen vào, giọng điệu mỉa mai. “May mấy bộ quần áo trẻ con thì kiếm được bao nhiêu tiền? Anh ba đưa tiền sinh hoạt phí cho chị không đủ tiêu hay sao mà phải bày vẽ ra những việc này?”
Tú Tú quay sang nhìn cô em chồng, ánh mắt cô không còn sự nhẫn nhịn. “Tiền anh ấy đưa là của anh ấy. Tiền em kiếm được là của em. Phụ nữ không thể chỉ sống dựa vào đàn ông, phải có sự nghiệp của riêng mình. Có lẽ vì em không được đi học đại học như cô, nên em chỉ có thể bắt đầu bằng những việc nhỏ bé như thế này.”
Lời nói của cô vừa mềm mỏng vừa sắc bén, vừa tự hạ mình nhưng cũng vừa ngầm so sánh, khiến Chu Trung Trung cứng họng, không nói được lời nào.
Đúng lúc đó, cánh cửa lại mở ra. Chu Bắc Ký trở về.
Anh thấy mẹ và em gái mình đang ở trong nhà, không khí có vẻ không ổn, anh liền nhíu mày. Anh nhìn thấy vẻ mặt không vui của mẹ, sự tức tối của em gái, và cả sự bình tĩnh, kiên định của vợ mình. Anh hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
“Mẹ, Trung Trung, sao hai người lại ở đây?” Anh hỏi, giọng nói không lạnh không nóng.
“Anh ba, anh về mà xem,” Chu Trung Trung như tìm được chỗ dựa, vội vàng mách. “Chị dâu biến nhà mình thành cái chợ rồi này. Khách khứa ra vào tấp nập, còn treo đầy quần áo như hàng rong. Người ngoài nhìn vào sẽ nói nhà họ Chu chúng ta thế nào chứ?”
Chu Bắc Ký không nhìn em gái, anh nhìn vợ mình, rồi lại nhìn những thành quả lao động của cô đang treo trên sào. Ánh mắt anh có một sự thay đổi tinh tế.
Anh bước tới, đứng bên cạnh Miêu Tú Tú. Hành động nhỏ này, trong hoàn cảnh này, lại mang một ý nghĩa vô cùng to lớn. Nó giống như một lời tuyên bố không lời.
Anh cầm lên một chiếc váy nhỏ màu hồng phấn, ngắm nghía đường may tinh xảo, rồi quay sang nói với mẹ và em gái, giọng nói trầm ổn nhưng đầy sức nặng:
“Con thấy việc này rất tốt. Tú Tú có tài năng, cô ấy dùng tài năng của mình để làm việc, để kiếm tiền một cách chân chính, đó là điều đáng tự hào. Nhà cửa có bừa bộn một chút vì công việc, nhưng nó sạch sẽ và đầy sức sống, con thích như vậy hơn là một căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo.”
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mẹ mình. “Mẹ, con biết mẹ lo cho thể diện của gia đình. Nhưng con nghĩ, thể diện không nằm ở việc con dâu ở nhà không làm gì cả, mà nằm ở việc các thành viên trong gia đình biết nỗ lực, biết vươn lên. Con ủng hộ việc làm của cô ấy.”
Lời nói của Chu Bắc Ký như một gáo nước lạnh dội vào sự tức giận của Thẩm Phân Ngọc và Chu Trung Trung. Họ sững sờ. Đây là lần đầu tiên, anh công khai đứng về phía vợ mình, bảo vệ cô trước mặt gia đình. Anh không còn là người chồng lạnh lùng, thờ ơ nữa. Anh đã thực sự coi cô là người nhà, là người cần anh bảo vệ.
Thẩm Phân Ngọc nhìn con trai, rồi lại nhìn cô con dâu đang đứng bên cạnh nó, ánh mắt bình tĩnh nhưng không hề nao núng. Bà nhận ra, bà đã không còn có thể dùng uy quyền của người mẹ để áp đặt lên cuộc sống của con trai mình được nữa. Và cô con dâu quê mùa này, cũng đã không còn là người mà bà có thể tùy ý xem thường.
Bà không nói thêm gì, đứng dậy. “Mẹ về đây.”
Chu Trung Trung thấy vậy cũng vội vàng đi theo. Cuộc “viếng thăm” kết thúc một cách chóng vánh, không kèn không trống. Hai mẹ con ra về, trong lòng mang theo sự ngạc nhiên, một chút tức tối, nhưng cũng không thể không thừa nhận, họ đã thất bại.
Khi cánh cửa đóng lại, Miêu Tú Tú mới thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang nhìn Chu Bắc Ký, người vẫn đang đứng bên cạnh cô.
“Cảm ơn anh,” cô nói, giọng nói chân thành, trong đôi mắt ánh lên một sự cảm kích sâu sắc.
Chu Bắc Ký không nhìn cô, anh cầm một chiếc áo sơ mi trẻ em nhỏ xíu lên, lật qua lật lại, giả vờ xem xét, nhưng vành tai anh đã hơi ửng đỏ. “Không có gì. Cô là vợ tôi.”