Chương 6 : Đại Hôn Hỗn Loạn

Cẩm Nghi Cung chìm trong hỗn loạn. Tiếng hét kinh ngạc của Ngâm Hạ và các cung nữ bị bỏ lại phía sau, lẫn trong tiếng xôn xao của những thái giám, thị vệ bắt gặp một cảnh tượng chưa từng có trong lịch sử Đông Hòe quốc.

Công chúa Dư Trường Sanh, trong bộ giá y phượng hoàng rực rỡ và đắt giá nhất, đầu đội mũ phượng kim quang lấp lánh, đang xách váy chạy thục mạng qua những hành lang, sân vườn của hoàng cung. Nàng tựa như một con phượng hoàng lửa đang nổi giận, bất chấp mọi lễ nghi, quy tắc, lao đi với một tốc độ kinh người. Vẻ mặt nàng vừa tức giận, vừa lo lắng, lại xen lẫn một tia vội vã không thể che giấu. Nàng mặc kệ những ánh mắt sững sờ, những lời xì xào bàn tán, chỉ có một mục tiêu duy nhất: Thái Y Phủ.

Khi bóng hình màu đỏ rực của nàng xuất hiện trước cổng Thái Y Phủ, Lâm thái y già nua đang vuốt râu thưởng trà đã giật mình làm rơi cả tách trà xuống đất.

“Công… công chúa điện hạ! Người, người sao lại ăn mặc thế này mà đến đây?” Ông lắp bắp, khuôn mặt già nua đầy vẻ hoảng hốt.

“Lâm thái y, người mà ta gửi ngài chăm sóc mấy ngày trước, hắn sao rồi?” Dư Trường Sanh thở hổn hển, không thèm để ý đến bộ dạng của mình, vội vàng hỏi.

“A… người đó… đã tỉnh lại rồi ạ. Thần vừa định cho người vào cung bẩm báo…”

“Hắn ở đâu?” Trường Sanh không đợi ông nói hết câu, cắt ngang.

“Dạ, ở… ở Tây sương phòng. Nhưng công chúa, người sắp phải lên kiệu hoa rồi, sao lại…”

Trường Sanh không nghe thêm một lời nào nữa. Nàng lao thẳng về phía Tây sương phòng, để lại Lâm thái y đứng ngẩn ngơ với vẻ mặt dở khóc dở cười.

Nàng đứng trước cánh cửa gỗ đang đóng chặt, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Trái tim nàng đập thình thịch, không phải vì mệt, mà vì một cảm giác hồi hộp khó tả. Nàng không biết tại sao mình lại phải vội vã đến đây như vậy. Chỉ là, khi nghe tin hắn đã tỉnh, nàng không thể nào ngồi yên được nữa.

Nàng giơ tay, gõ nhẹ lên cửa. “Tả Thừa An?”

Bên trong không có tiếng trả lời.

“Ngươi không mở cửa, ta vào đấy nhé.” Nàng nói, rồi không chờ đợi thêm, khẽ đẩy cửa bước vào.

Căn phòng thoang thoảng mùi thuốc bắc. Ánh nắng ban chiều xuyên qua cửa sổ, rọi lên một bóng người cao lớn mặc hắc y đang đứng quay lưng về phía nàng. Hắn đứng đó, lặng lẽ như một bức tượng điêu khắc, toát ra khí chất lạnh lùng và xa cách.

“Ngươi thật sự đã tỉnh rồi!” Nhìn thấy hắn bình an vô sự, Trường Sanh không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía hắn.

Nghe thấy tiếng động, Tả Thừa An từ từ quay người lại. Khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm phải bóng hình rực rỡ của Dư Trường Sanh, đôi mắt sâu thẳm của hắn khẽ sững lại. Hắn nhìn nàng từ đầu đến chân, từ mũ phượng lộng lẫy đến tà váy phượng hoàng trải dài trên mặt đất, một sự kinh ngạc không thể che giấu thoáng qua trên gương mặt vốn luôn lạnh như băng của hắn.

Nhận ra sự ngỡ ngàng trong mắt hắn, Trường Sanh nghịch ngợm nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười trêu chọc. “Sao nào, ta sắp thành hôn mà vẫn vội vã chạy đến thăm ngươi… Có phải cảm động đến chết đi được không?”

Tả Thừa An nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng. Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua nàng một lượt nữa, giọng nói mang theo vẻ châm biếm không hề che giấu: “Trang phục quá sặc sỡ, lòe loẹt, trông chẳng khác nào một tên hề đang cố gắng thu hút sự chú ý của người khác.”

“Ồ?” Trường Sanh không giận, ngược lại còn cảm thấy thú vị. Nàng nháy mắt với hắn, “Mới có mấy ngày không gặp, ngươi đã học được thói ‘thị sủng nhi kiêu’ (được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo) rồi sao?”

Tả Thừa An khựng lại, rồi khẽ ngẩng cao cằm, một hành động bộc lộ sự kiêu ngạo cố chấp của hắn.

Trường Sanh nhìn bộ dạng của hắn, khẽ thở dài một cách giả tạo. “Thật đáng tiếc. Một khi kiệu hoa của ta được nâng lên, sau này ngươi sẽ không còn cơ hội để mà kiêu ngạo với ta một cách công khai như vậy nữa đâu.”

“Cơ hội?” Tả Thừa An bật cười, như thể vừa nghe một câu chuyện nực cười nhất thế gian. “Ta chưa bao giờ cần cơ hội của bất kỳ ai.” Hắn đột nhiên cúi người xuống, ghé sát vào mặt nàng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trầm thấp đầy vẻ uy hiếp. “Tốt nhất hãy báo trước cho vị phu quân sắp bái đường của ngươi, cưỡng đoạt thứ không thuộc về mình, sẽ chết rất thảm.”

Luồng khí lạnh từ người hắn phả vào mặt Dư Trường Sanh, khiến nàng bất giác rùng mình. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười đẩy hắn ra. “Thôi được rồi, không đùa với ngươi nữa. Ngươi đã tỉnh lại là ta yên tâm rồi.”

Nàng lùi lại vài bước, sửa lại tà váy. “Sau này ngươi cứ ở yên đây mà dưỡng thương, đừng có đi đâu lung tung. Bây giờ ta phải đi thành thân, chờ xong việc ta sẽ quay lại thăm ngươi!”

Nói rồi, nàng không cho hắn cơ hội đáp lại, xoay người vội vã rời đi, bóng hình đỏ rực nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Tả Thừa An đứng lặng trong phòng, nhìn theo hướng nàng vừa đi, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng phức tạp. Hắn khẽ nhếch mép. “Thành thân sao… Thật là một trò cười của nhân tộc.”

Hắn quay người, không một chút do dự, bước đến bên cửa sổ. Thân hình hắn khẽ động, chỉ trong một cái chớp mắt, bóng đen đã hòa vào không khí, biến mất không một dấu vết, như thể hắn chưa từng bị thương, chưa từng bị giam lỏng ở nơi này.

Hoàng hôn buông xuống, cả kinh thành Minh Thi chìm trong biển đèn lồng và tiếng huyên náo. Đoàn rước dâu của công chúa chính thức khởi hành, kéo dài từ hoàng cung đến tận phủ tướng quân. Dân chúng đổ ra hai bên đường, ai cũng muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của công chúa và vị tướng quân anh hùng.

Trên một tửu lầu cao nhất nhìn ra con đường chính, Tả Thừa An một mình ngồi bên cửa sổ, tay cầm chén rượu, ánh mắt lạnh lùng quan sát đoàn rước dâu bên dưới.

Đội nghi trượng đi đầu, cờ phướn rợp trời, tiếng kèn trống vang dội. Theo sau là tân lang Nhậm Tri Tự. Hắn cưỡi trên một con tuấn mã trắng, thân mặc hồng bào của chú rể, trông vô cùng anh tuấn, uy phong. Gương mặt hắn ôn hòa, thanh tú, quả thực xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nam của Đông Hòe quốc. Hắn đi đến đâu, tiếng hoan hô của dân chúng lại vang lên đến đó.

Tả Thừa An nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lóe lên một tia khinh miệt. Cuối cùng, chiếc kiệu hoa phượng hoàng được chạm trổ tinh xảo, phủ lụa đỏ thắm cũng xuất hiện. Cả con phố như nín thở, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chiếc kiệu hoa, nơi có vị công chúa tôn quý nhất đang ngồi bên trong.

“Công chúa Dư Trường Sanh…” Tả Thừa An khẽ lẩm bẩm, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo. “Để ta xem, phu quân của ngươi có bản lĩnh giữ được ngươi không.”

Hắn khẽ giơ tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng một cái.

Trong chớp mắt, một hiện tượng kỳ dị đã xảy ra. Bầu trời đang hoàng hôn rực rỡ bỗng tối sầm lại. Mây đen từ đâu kéo đến, che khuất hoàn toàn ánh mặt trời. Một cơn gió lốc đen ngòm, mang theo khí lạnh lẽo đến rợn người, đột nhiên nổi lên giữa đường, cuốn phăng cờ xí, đèn lồng và làm đoàn người hoảng loạn.

“A! Có chuyện gì vậy!”

“Trời sập rồi!”

Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, một bóng đen đã lao từ trên tửu lầu xuống như một con diều hâu, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Mục tiêu của hắn chính là chiếc kiệu hoa.

“Xoẹt!”

Bức rèm kiệu bị xé toạc. Nhưng bên trong… hoàn toàn trống rỗng, không một bóng người!

Cùng lúc đó, ở một nơi hoàn toàn khác.

Dư Trường Sanh tỉnh lại trong sự choáng váng. Nàng thấy mình không còn ở trong chiếc kiệu hoa ồn ào, mà đang ở giữa một khu rừng hoang vu, âm u. Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, xung quanh chỉ có những thân cây khẳng khiu, trơ trụi dưới ánh trăng mờ ảo, trông như những bóng ma đang vươn tay về phía nàng.

“Đây… đây là đâu?” Nàng hoảng hốt ngồi dậy. “Ta… ta không phải đang trên đường đến phủ tướng quân sao?”

Nàng nhớ lại, khi đang ngồi trong kiệu, nàng có ngửi thấy một mùi hương rất lạ, vừa giống mùi rượu, lại vừa giống mùi hoa, vô cùng ngọt ngào và quyến rũ. Nàng chỉ hít một hơi, đầu óc đã trở nên mơ màng, rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Khi tỉnh lại, đã ở nơi quỷ quái này.

“Có ai không? Ngâm Hạ!” Nàng gọi, nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá và tiếng vọng của chính mình.

“Grừ… Auuuuuu!”

Đột nhiên, từ sâu trong khu rừng vọng ra tiếng tru của một con sói, một tiếng tru dài, thê lương và đầy vẻ hung tợn. Tim Dư Trường Sanh như ngừng đập. Nàng sợ hãi đứng dậy, lùi lại phía sau. Trong bóng tối, nàng thấy một đôi mắt đỏ rực như hai hòn than đang sáng lên, từ từ tiến lại gần.

Kẻ bắt cóc nàng là ai? Con sói này là gì? Nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lấy nàng. Nàng, người vừa mới rời khỏi vòng tay của một kẻ nguy hiểm, giờ đây lại rơi vào một hiểm cảnh còn đáng sợ hơn.




LIÊN HỆ ADMIN