Chương 8 : Đêm Hội Diễn Bùng Nổ
Đêm tổng duyệt của kỳ quân sự, không khí sau sân khấu của hội trường căng như dây đàn. Tiếng bước chân chạy vội vã, tiếng thì thầm nhắc thoại, tiếng hít thở sâu để trấn an của các diễn viên hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự hồi hộp. Lý Tưởng, trong vai trò đạo diễn, là người bận rộn nhất. Cô chạy qua chạy lại, kiểm tra lại lần cuối trang phục “cải trang nam” cho các bạn nữ, sắp xếp lại mấy món đạo cụ đơn sơ, và không quên động viên tinh thần từng thành viên.
“Mai Lệ, nhớ giữ vững khí chất ‘bất cần đời’ của nhân vật nhé,” cô dặn dò. “Mọi người, cứ diễn hết mình như lúc chúng ta tập luyện. Vui là chính!”
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Lý Tưởng còn lo hơn bất cứ ai. Từ phía cánh gà, cô có thể nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm dội lên sau mỗi tiết mục. Đặc biệt, màn hợp xướng của lớp Phương Thảo vừa kết thúc trong sự tán thưởng nhiệt liệt của toàn hội trường. Giọng hát của Phương Thảo quả thực không có chỗ nào để chê, kỹ thuật điêu luyện, cảm xúc dạt dào, xứng đáng là một màn trình diễn đỉnh cao. Áp lực vô hình đè nặng lên vai Lý Tưởng.
Khâu Minh, người đã giúp cả đội thiết kế bối cảnh, bước đến vỗ nhẹ vào vai cô. “Đừng lo lắng, kịch bản của em rất đặc sắc. Cứ tin vào chính mình.” Nụ cười ấm áp và ánh mắt tin tưởng của anh khiến sự căng thẳng trong lòng Lý Tưởng vơi đi phần nào.
Cô liếc nhìn về phía góc sân khấu. Triệu Quân Sinh đang đứng đó, khoanh tay trước ngực, lặng lẽ tựa vào tường. Cậu ta đã khoác lên mình bộ trang phục của Thẩm Tam Biến – một bộ trường bào màu xanh sẫm, trông vừa cổ điển vừa toát lên vẻ cao ngạo. Trái ngược với hình ảnh nổi loạn thường ngày, Triệu Quân Sinh trong bộ dạng này lại có một sức hút kỳ lạ, trầm mặc và đầy cuốn hút. Cậu ta dường như cảm nhận được ánh mắt của Lý Tưởng, liền quay lại nhìn cô. Không một lời nói, chỉ có một cái gật đầu nhẹ, một sự giao ước ngầm giữa hai người.
“Và sau đây, xin mời quý vị cùng thưởng thức một vở kịch đặc sắc đến từ các bạn học sinh lớp 10A1, với tựa đề ‘Ký sự Lục Lý Trang’!”
Đèn sân khấu vụt tắt rồi bừng sáng. Màn kịch bắt đầu.
Mai Lệ, trong vai thư sinh Lý Hữu Quỷ, bước ra sân khấu với dáng vẻ uể oải, bất cần. Cô cất giọng, bắt đầu một màn độc thoại đầy châm biếm bằng thứ ngôn ngữ nửa cổ nửa kim, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí trang trọng của buổi lễ. Khán giả, đặc biệt là các học sinh và những người lính trẻ, ban đầu ngơ ngác, sau đó bắt đầu bật ra những tiếng cười khúc khích.
Tiếng cười ngày càng lớn hơn khi các tình tiết hài hước liên tục được tung ra. Những cô gái trong lớp, dù vụng về trong trang phục nam nhi, lại tạo nên một hiệu ứng hài hước bất ngờ. Màn “báo cáo thời sự” của “Đài phát thanh nhân dân Lục Lý Trang” với những lời châm biếm sâu cay nhắm vào thói quan liêu đã khiến cả hội trường cười nghiêng ngả. Vở kịch của Lý Tưởng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý và tạo nên một khởi đầu đầy hứng khởi.
Nhưng ngay khi tiếng cười đang ở đỉnh điểm, ánh đèn sân khấu đột ngột thay đổi. Ánh sáng vàng ấm áp được thay thế bằng một luồng sáng xanh lạnh lẽo. Âm nhạc cũng chuyển sang một giai điệu trầm buồn, da diết. Triệu Quân Sinh, trong vai Thẩm Tam Biến, bước ra từ bóng tối.
Sự xuất hiện của cậu ta khiến cả hội trường im bặt. Khí chất cao ngạo, ánh mắt cô độc và dáng vẻ bi thương của nhân vật Thẩm Tam Biến hoàn toàn đối lập với không khí hài hước trước đó.
“Một lũ dân đen mâu thuẫn!”
Giọng nói của cậu ta lạnh như băng, vang lên rõ mồn một trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Tiếng cười tắt hẳn. Khán giả như bị kéo vào một không gian khác, một không gian của sự giằng xé và bi kịch. Màn đối thoại giữa Thẩm Tam Biến và những người dân làng diễn ra đầy căng thẳng. Triệu Quân Sinh đã hoàn toàn hóa thân vào nhân vật. Cậu ta không chỉ đọc thoại, mà đang sống cuộc đời của Thẩm Tam Biến, thể hiện trọn vẹn nỗi đau của một quý tộc sa cơ, sự khinh miệt đối với thế tục và cả nỗi cô đơn cùng cực ẩn giấu bên trong.
Lý Tưởng đứng sau cánh gà, nín thở theo dõi. Cô biết cậu ta hợp vai, nhưng cô không ngờ cậu ta lại có thể diễn xuất thần đến thế. Dưới ánh đèn sân khấu, Triệu Quân Sinh không còn là cậu thiếu niên nổi loạn mà cô từng biết, mà là một diễn viên thực thụ, đang dùng cả tâm hồn mình để khắc họa nên một số phận bi kịch.
Vở kịch được đẩy lên cao trào khi một trận lũ lụt ập đến Lục Lý Trang. Tiếng cười đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn và tang thương. Thẩm Tam Biến, người trước đó luôn giữ thái độ xa cách, sau khi chứng kiến cảnh một đứa trẻ bị dòng nước cuốn trôi, đã có một sự thay đổi đột ngột. Chàng quý tộc cao ngạo ngày nào đã vứt bỏ hết mọi định kiến, lao vào dòng nước lũ để cứu giúp những người dân mà anh từng khinh miệt.
Cảnh cuối cùng là hình ảnh Thẩm Tam Biến, sau khi đã đưa được người dân cuối cùng lên nơi an toàn, đã kiệt sức và bị dòng nước lũ cuốn đi. Trước khi biến mất, cậu ta quay lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía khán giả. Đó là một ánh mắt phức tạp, vừa có sự thanh thản của sự hy sinh, vừa có nỗi tiếc nuối cho một cuộc đời dang dở. Ánh mắt ấy như xuyên qua hàng ngàn người, dừng lại nơi Lý Tưởng đang đứng.
Màn sân khấu từ từ hạ xuống. Cả hội trường chìm trong im lặng tuyệt đối. Mọi người vẫn còn sững sờ, chưa thoát ra khỏi cuộc hành trình cảm xúc đầy biến động mà vở kịch vừa mang lại, từ tiếng cười sảng khoái đến những giọt nước mắt xót xa.
Một giây, hai giây… rồi một tiếng vỗ tay vang lên, và ngay lập tức, cả hội trường như vỡ òa trong một tràng pháo tay như sấm. Khán giả đồng loạt đứng dậy. Các thầy cô, các vị lãnh đạo quân đội và cả những học sinh khó tính nhất đều không tiếc những lời tán thưởng nồng nhiệt.
Toàn bộ dàn diễn viên bước ra sân khấu để chào khán giả. Triệu Quân Sinh, mồ hôi ướt đẫm trán, hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhưng ánh mắt cậu ta chỉ hướng về một phía – phía Lý Tưởng đang đứng sau cánh gà. Cậu ta khẽ gật đầu, một cái gật đầu của sự công nhận và chiến thắng chung.
Phương Thảo đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát tất cả. Trên gương mặt xinh đẹp và kiêu hãnh của cô là một biểu cảm phức tạp: kinh ngạc, khâm phục, và có lẽ, một chút ghen tị. Cô biết, đêm nay, cô đã gặp một đối thủ thật sự. Một đối thủ đã chiến thắng không phải bằng kỹ thuật, mà bằng sự sáng tạo và cảm xúc lay động lòng người.