Chương 7 : Đêm Rực Hoa Đăng
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời phía tây Tử Cấm Thành. Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được thắp lên dọc theo các hành lang cung điện, báo hiệu một đêm yến tiệc xa hoa sắp bắt đầu. Hoa Quang Điện, nơi tráng lệ nhất hoàng cung, đêm nay lại càng rực rỡ hơn bao giờ hết. Ánh nến lung linh, tiếng nhạc du dương, mùi hương hoa và rượu quý hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí vừa xa hoa, vừa ẩn chứa những cơn sóng ngầm chết người.
Trong phòng riêng, Thanh Loan đang tự mình trang điểm. Nàng không chọn những bộ y phục lộng lẫy, mà chỉ mặc một bộ cung trang màu xanh ngọc bích nhã nhặn, làm nổi bật làn da trắng như tuyết và mái tóc đen như mun. Nàng trang điểm rất nhẹ, chỉ tô một chút son môi màu đỏ thắm, khiến dung mạo vốn đã thanh tú của nàng càng thêm phần quyến rũ, nhưng vẫn giữ được vẻ trong sáng, không quá phô trương. Nàng biết, đêm nay, nàng không phải là nhân vật chính, mà là một người giật dây trong bóng tối.
Nàng cầm cây trâm phượng hoàng bằng vàng mà Lý Mộ Lăng đã tặng. Dưới ánh nến, con phượng hoàng như đang sống lại, đôi mắt bằng hồng ngọc lấp lánh một vẻ kiêu sa và tàn nhẫn. Đây là vũ khí mà hắn muốn nàng sử dụng. Nàng khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo. Nàng sẽ dùng nó, nhưng không phải theo cách hắn muốn. Nàng khéo léo giấu cây trâm vào trong tay áo rộng, nơi chỉ cần một cử động nhỏ là có thể lấy ra.
Bên ngoài, Lục Hoàng hậu và Thái tử Lý Chiêu cũng đã chuẩn bị xong. Thái tử vẫn còn hơi xanh xao sau trận ốm, nhưng cậu bé đã cố gắng tỏ ra thật chững chạc. Cậu mặc một bộ mãng bào màu vàng kim dành cho thái tử, dáng người nhỏ bé nhưng toát lên một khí chất cao quý.
“Thanh Loan, ngươi đã sẵn sàng chưa?” Lục Hoàng hậu hỏi, ánh mắt bà ánh lên sự tin tưởng.
“Bẩm nương nương, nô tỳ đã sẵn sàng.” Thanh Loan cúi đầu, đứng sau lưng Thái tử, như một cái bóng trung thành.
Khi họ đến Hoa Quang Điện, yến tiệc đã bắt đầu náo nhiệt. Các quan viên và phi tần đã có mặt gần đủ, chia thành từng nhóm nhỏ trò chuyện, tiếng cười nói râm ran. Ở vị trí trung tâm, nổi bật nhất chính là Thế tử Hoài Nam Vương Lý Mộ Lăng và Dương Hoa Trưởng công chúa. Lý Mộ Lăng vẫn với vẻ ngoài ôn nhu, lịch lãm, đang trò chuyện vui vẻ với các quan viên, nhưng Thanh Loan có thể nhìn thấy sự đắc ý và tham vọng không thể che giấu trong mắt hắn. Dương Hoa Trưởng công chúa thì kiêu kỳ như một con công, chiếc quạt lụa trong tay phe phẩy, ánh mắt liếc nhìn xung quanh đầy vẻ khinh miệt.
Sự xuất hiện của Lục Hoàng hậu và Thái tử lập tức thu hút mọi sự chú ý. Tiếng nhạc dừng lại, mọi người đều đứng dậy hành lễ.
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, Thái tử điện hạ thiên tuế.”
“Các vị miễn lễ.” Lục Hoàng hậu mỉm cười, dáng vẻ ung dung, cao quý.
Lý Mộ Lăng và Trưởng công chúa cũng bước tới. “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ. Thái tử vừa khỏi bệnh đã đến dự yến tiệc, thật là vinh hạnh cho Mộ Lăng.” Lý Mộ Lăng nói, giọng điệu đầy vẻ chân thành.
“Thế tử có lòng.” Lục Hoàng hậu đáp lại.
Đúng lúc này, Dương Hoa Trưởng công chúa lên tiếng, giọng nói a dua a dua nhưng đầy vẻ châm chọc: “Ôi chao, Thái tử điện hạ trông có vẻ vẫn còn yếu ớt quá. Mới ốm dậy đã phải đến nơi ồn ào thế này, Hoàng tẩu cũng thật biết cách chăm sóc đệ đệ nhỉ.”
Lời nói này rõ ràng là đang khiêu khích, ám chỉ Lục Hoàng hậu không biết chăm sóc con trai, ép cậu bé phải ra ngoài xã giao. Các quan viên xung quanh đều im lặng, không khí trở nên căng thẳng. Thái tử Lý Chiêu còn nhỏ tuổi, nghe vậy khuôn mặt nhỏ bé liền đỏ bừng vì tức giận, nhưng lại không biết phải đáp lại thế nào.
Lục Hoàng hậu chau mày, đang định lên tiếng thì Thanh Loan, người đang đứng sau lưng Thái tử, khẽ bước lên nửa bước, ghé vào tai cậu bé thì thầm điều gì đó.
Thái tử Lý Chiêu nghe xong, ánh mắt sáng lên. Cậu bé hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Dương Hoa Trưởng công chúa, giọng nói non nớt nhưng đầy vẻ chững chạc:
“Đa tạ cô cô đã quan tâm. Nhưng Chiêu nhi là Thái tử của một nước, sức khỏe của Chiêu nhi không chỉ là của riêng mình, mà còn là niềm hy vọng của cả quốc gia. Hôm nay phụ hoàng và Thế tử đã có lòng tổ chức yến tiệc mừng Chiêu nhi bình phục, nếu Chiêu nhi không đến, chẳng phải là phụ tấm lòng của mọi người, cũng là không làm tròn bổn phận của một Thái tử sao? Hay là trong mắt cô cô, bổn phận quốc gia không quan trọng bằng việc nghỉ ngơi của một đứa trẻ?”
Lời đối đáp này vừa sắc bén, vừa hợp tình hợp lý, khiến Dương Hoa Trưởng công chúa cứng họng, không nói được lời nào. Nàng ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng trước mặt bao nhiêu người, lại không thể nổi giận với một đứa trẻ, chỉ có thể hậm hực phất quạt.
Các quan viên xung quanh đều thầm tán thưởng. Thái tử tuy còn nhỏ nhưng đã có khí phách và trí tuệ của một bậc đế vương tương lai. Lý Mộ Lăng đứng bên cạnh, sắc mặt trở nên khó coi. Hắn không ngờ một đứa trẻ lại có thể đối đáp sắc sảo như vậy. Hắn liếc nhìn về phía Thanh Loan đang cúi đầu im lặng sau lưng Thái tử, trong lòng dấy lên một tia nghi ngờ.
Từ một góc khuất của đại điện, Ninh Yến Lễ lặng lẽ quan sát tất cả. Hắn ngồi một mình, ly rượu trên tay gần như không vơi đi. Hắn đã thấy hết, từ lúc Lục Hoàng hậu đến, màn khiêu khích của Trưởng công chúa, và cả hành động thì thầm của Thanh Loan.
Đôi mắt phượng của hắn khẽ nheo lại. Lời nói của Thái tử, rõ ràng không phải là những gì một đứa trẻ vừa ốm dậy có thể nghĩ ra. Chắc chắn là do Thanh Loan đã chỉ điểm. Con mèo nhỏ này, không chỉ có móng vuốt sắc bén, mà còn có một cái đầu vô cùng thông minh. Nàng ta không chỉ tự bảo vệ mình, mà còn biết cách biến chủ nhân của mình thành một vũ khí lợi hại.
Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng của rượu lan tỏa trong miệng, nhưng lại không thể nào so được với sự hứng thú đang dâng lên trong lòng hắn. Hắn muốn xem, đêm nay, nàng còn có thể mang đến cho hắn những bất ngờ nào nữa.
Yến tiệc tiếp tục với những màn ca múa. Thanh Loan vẫn đứng im lặng sau lưng Thái tử, như một cái bóng không tồn tại. Nhưng nàng biết, có ít nhất hai ánh mắt đang gắt gao theo dõi mình. Một là của Lý Mộ Lăng, đầy vẻ dò xét và thúc giục. Một là của Ninh Yến Lễ, lạnh lùng và sâu không thấy đáy.
Khi yến tiệc đến hồi cao trào, Lý Mộ Lăng ra hiệu cho một vũ nữ. Vũ nữ đó liền thực hiện một điệu múa vô cùng quyến rũ, thu hút sự chú ý của mọi người. Nhân lúc đó, Lý Mộ Lăng khẽ di chuyển, đến gần chỗ của Thanh Loan.
“Thời cơ sắp đến rồi.” Hắn thì thầm, giọng nói mang theo sự lạnh lùng không thể che giấu. “Ô Sơn quận thừa ngồi ở bàn thứ ba phía bên trái, gần cột trụ có treo đèn lồng hình cá chép. Lát nữa, sẽ có người gây rối, tạo ra hỗn loạn. Ngươi phải nhân lúc đó ra tay, phải nhanh, gọn, không được để lại dấu vết.”
Hắn liếc nhìn về phía Ninh Yến Lễ, người vẫn đang ngồi im ở góc khuất. “Ninh Yến Lễ cũng ở đó. Nếu có cơ hội, hãy ra tay với cả hắn. Một mũi tên trúng hai đích, nàng hiểu chứ?”
Thanh Loan không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Lý Mộ Lăng hài lòng rời đi. Hắn tin rằng, con dao sắc bén nhất của hắn sẽ không bao giờ làm hắn thất vọng.
Thanh Loan khẽ thở ra, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng liếc nhìn về phía Ô Sơn quận thừa, một viên quan trung niên với khuôn mặt phúc hậu, đang vui vẻ uống rượu. Rồi nàng lại nhìn về phía Ninh Yến Lễ. Hắn dường như không để ý đến xung quanh, chỉ lẳng lặng thưởng thức rượu, nhưng Thanh Loan biết, mọi thứ đều không thoát khỏi mắt hắn.
Nàng khẽ chạm vào cây trâm phượng hoàng giấu trong tay áo. Mũi trâm sắc lạnh. Đêm nay, nó sẽ được nhuốm máu. Nhưng máu của ai, thì còn chưa biết được.
Tiếng nhạc bỗng trở nên dồn dập. Màn kịch nguy hiểm nhất đêm nay, sắp sửa bắt đầu.