Chương 10 : Di Sản Của Người Giám Hộ

Bốn tháng tiếp theo trôi qua trong guồng quay điên cuồng của xi măng, cốt thép và tiếng máy móc gầm rú không ngừng nghỉ. Công trường xây dựng trên sườn đồi ở huyện An hoạt động như một con quái vật khổng lồ không bao giờ ngủ. Ba đội thi công, gần một trăm công nhân, làm việc theo ba ca liên tục, đảm bảo tiến độ không bị gián đoạn dù chỉ một giờ. Ánh đèn pha công suất lớn thắp sáng cả một góc trời vào ban đêm, biến nơi đây thành một ốc đảo ánh sáng và hy vọng giữa vùng quê yên tĩnh.

Lâm Hân Hân và Lâm Tử Mặc cũng bận rộn không kém. Họ gần như ăn ngủ tại công trường, một mặt giám sát chất lượng thi công, mặt khác tự tay xử lý những công đoạn đòi hỏi sự bảo mật. Toàn bộ hệ thống an ninh, hệ thống lọc không khí và nước, và mạng lưới điện dự phòng đều do đích thân Lâm Tử Mặc lắp đặt theo bản vẽ của Tô Nhuế, đảm bảo không một ai khác biết được toàn bộ sơ đồ hoạt động của pháo đài.

Trong khi công trình chính đang dần thành hình, hai anh em cũng dành thời gian để dọn dẹp những di vật cuối cùng trong phần nhà cũ còn chưa bị phá dỡ hoàn toàn. Đó là căn phòng của ông bà nội, nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm nhất.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, mang theo mùi long não và mùi của năm tháng. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên như lúc bà nội còn sống. Chiếc giường gỗ lim chạm khắc tinh xảo, chiếc tủ quần áo bằng gỗ sơn mài đỏ thẫm, và cả chiếc rương gỗ long não lớn luôn được khóa kỹ ở góc phòng.

“Anh còn nhớ không?” Lâm Hân Hân khẽ nói, tay lướt nhẹ trên mặt chiếc rương. “Hồi nhỏ em tò mò không biết bên trong có gì, lén lấy trộm chìa khóa của bà để mở. Kết quả bị anh phát hiện, mách bà, làm em bị phạt úp mặt vào tường cả buổi chiều.”

Lâm Tử Mặc mỉm cười hoài niệm. “Tại em nghịch quá chứ sao. Bà nói trong này toàn là đồ quý giá của bà, không được tùy tiện động vào.” Anh ngồi xổm xuống, nhìn vào ổ khóa bằng đồng đã ngả màu. “Chìa khóa bà cất ở đâu nhỉ?”

Lâm Hân Hân lắc đầu. Nhưng rồi, một ký ức chợt lóe lên. “Em nhớ có một lần thấy bà lật tấm đệm trên giường lên, lấy thứ gì đó từ một cái hộp nhỏ giấu dưới ván giường.”

Cô vội chạy tới chiếc giường cổ, lật tấm đệm nặng trịch lên. Quả nhiên, ở một góc ván giường có một miếng gỗ trông hơi khác màu. Cô cạy nhẹ, một cái hốc nhỏ bí mật hiện ra. Bên trong là một chiếc hộp sắt tây đã hoen gỉ.

Mở chiếc hộp ra, một chùm chìa khóa cũ nằm gọn bên trong.

“Tìm thấy rồi!”

Chiếc chìa khóa đồng tra vào ổ khóa, một tiếng “cạch” khô khốc vang lên. Nắp rương từ từ được mở ra. Bên trong không có vàng bạc châu báu như cô từng tưởng tượng, chỉ có mấy bộ quần áo cũ của bà được xếp gọn gàng, vài cuốn sổ tay đã ố vàng, và một cái túi gấm nhỏ được đặt trang trọng ở chính giữa.

Lâm Hân Hân cầm chiếc túi gấm lên, cảm giác nặng trĩu. Cô mở dây buộc ra, đổ vật bên trong vào lòng bàn tay.

Đó là một viên đá đen tuyền, to bằng quả trứng ngỗng.

Khoảnh khắc viên đá chạm vào da thịt cô, một cảm giác quen thuộc đến rùng mình chạy dọc sống lưng. Không gian trong cơ thể cô rung động một cách mãnh liệt, như thể đang reo hò chào đón một người bạn cũ trở về.

Đây rồi! Lại một viên “giới thạch”!

“Sao thế Hân Hân?” Lâm Tử Mặc thấy sắc mặt em gái có chút khác thường, liền hỏi.

“Không… không có gì ạ.” Cô vội nắm chặt viên đá, nhét vào túi áo. “Chỉ là… em thấy hơi mệt. Anh dọn dẹp tiếp nhé, em ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Cô tìm một góc khuất sau công trường, nơi không có ai qua lại. Trái tim cô đập thình thịch. Cô không chần chừ, lấy chiếc kim băng giấu trong gấu áo, chích nhẹ vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên viên đá.

Ánh sáng lần này không phải màu đỏ hay xanh lục, mà là một màu trắng tinh khiết như sữa, bừng lên từ bên trong viên đá. Cô cảm thấy không gian của mình bị kéo căng ra một cách dữ dội. Mọi thứ bên trong đảo lộn, mặt đất đen bóng rung chuyển. Khi mọi thứ ổn định trở lại, cô vội vàng đưa ý thức vào trong.

Không gian đã mở rộng ra ít nhất gấp ba lần so với trước đây. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất là sự thay đổi ở trung tâm. Ngay chính giữa mặt đất đen bóng, một hồ nước nhỏ đã xuất hiện. Nước trong hồ trong vắt đến tận đáy, bề mặt phẳng lặng như gương, tỏa ra một làn hơi nước mờ ảo mang theo linh khí dồi dào.

Linh Tuyền!

Một dòng thông tin tự động chảy vào não bộ cô. Linh Tuyền: Nước có khả năng chữa lành vết thương, phục hồi thể lực và năng lượng dị năng, thúc đẩy sự tăng trưởng của mọi sinh vật sống.

Lâm Hân Hân sung sướng đến mức muốn hét lên. Đây không còn là một nhà kho nữa, mà là một mảnh đất thần tiên thực sự! Với Linh Tuyền, khả năng sinh tồn của họ đã được nâng lên một tầm cao mới. Họ có thể trồng trọt, chăn nuôi, thậm chí tự chữa trị những vết thương nghiêm trọng mà không cần đến thuốc men.

Cô vội vàng quay trở lại phòng. Lâm Tử Mặc đã dọn gần xong đồ đạc trong rương. Anh cầm trên tay một cuốn sổ tay cũ. “Hân Hân, em xem này, chữ viết của bà đẹp thật đấy.”

Lâm Hân Hân nhận lấy cuốn sổ, định cất đi. Nhưng khi lật bìa ra, cô sững lại. Trang bìa trong cùng, không phải là giấy, mà là một lớp da thuộc mỏng được khâu khéo léo vào. Cô cẩn thận tách lớp da ra, một ngăn bí mật nhỏ hiện ra. Bên trong là một cuốn sổ tay còn nhỏ hơn, bìa làm bằng da dê, đã cũ đến mức gần như mục nát.

Dòng chữ Hán cổ được viết bằng mực tàu trên trang đầu tiên, nét chữ mạnh mẽ và phiêu dật:

Lâm Gia Giám Hộ Giả Thủ Ký

(Sổ tay của Người Giám Hộ nhà họ Lâm)

Hai anh em nhìn nhau, tim đập thình thịch. Họ cẩn thận lật sang trang đầu tiên.

“Năm Dân Quốc thứ 28, thiên địa dị biến, ngoại thạch rơi xuống, thế gian đại loạn. Tổ tiên nhà họ Lâm may mắn có được một trong bảy viên ‘giới thạch’, thức tỉnh huyết mạch Giám Hộ, mở ra một phương tiểu thế giới. Trách nhiệm của người Giám Hộ là thu thập đủ bảy viên giới thạch, hoàn thiện không gian, để lại một con đường sống cho hậu nhân khi đại kiếp tận thế (mạt thế) giáng lâm…”

“Giới thạch tổng cộng có bảy viên, ứng với bảy màu sắc của cầu vồng: Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím. Mỗi viên đều ẩn chứa một loại năng lượng quy tắc khác nhau. Ta đã dành cả đời tìm kiếm, nhưng mới chỉ có được viên màu Trắng (Bạch) này. Hy vọng hậu nhân có duyên, có thể hoàn thành sứ mệnh mà tổ tiên giao phó…”

“Ghi nhớ, huyết mạch Giám Hộ sẽ chỉ thức tỉnh ở một người trong mỗi thế hệ. Khi tận thế đến gần, dị năng trong cơ thể sẽ tự động được kích hoạt. Hãy bảo trọng…”

Đọc đến dòng chữ cuối cùng, cả Lâm Hân Hân và Lâm Tử Mặc đều chết lặng. Hóa ra, dị năng không gian không phải là sự may mắn của riêng cô, mà là một di sản, một trách nhiệm được truyền lại từ tổ tiên. Bà nội của họ, cũng là một Người Giám Hộ. Bà đã biết trước về tận thế, và đã dành cả đời để chuẩn bị.

Viên đá màu trắng mà bà tìm được, chính là viên đá đã tạo ra Linh Tuyền.

“Vậy là…” Lâm Tử Mặc thì thào, giọng đầy kinh ngạc. “Bà nội… cũng giống như em.”

Lâm Hân Hân gật đầu, nước mắt không tự chủ mà tuôn rơi. Cô cứ ngỡ mình là người đơn độc trong cuộc chiến này, nhưng không phải. Cô không hề đơn độc. Cô đang tiếp nối sứ mệnh của cả một dòng tộc.

Cô nhìn vào không gian vô tận trong cơ thể mình. Tìm kiếm sáu viên giới thạch còn lại, đó không chỉ là để nâng cấp không gian, mà còn là để hoàn thành di nguyện của bà, của tổ tiên.

“Anh,” cô quay sang nhìn anh họ, ánh mắt kiên định chưa từng có. “Chúng ta không chỉ phải sống sót. Chúng ta phải tìm đủ bảy viên giới thạch.”




LIÊN HỆ ADMIN