Chương 11 : Đích thân tẩy trang cho tôi

Reng reng reng~

Điện thoại của Nguyễn Vãn Phong reo lên, nhưng bây giờ cậu không rảnh tay để cầm điện thoại, chỉ có thể nhờ trợ lý ngồi bên cạnh lấy giúp.

“Alo, chị Đồng à, ồ, em không sao, ừm đang trên đường đến bệnh viện. Ừm sắp đến rồi.”

Đưa được Tri Hứa vào bệnh viện thành công, Nguyễn Vãn Phong đầu bù tóc rối ngồi trong hành lang bệnh viện, người vẫn mặc đồ diễn trông rất thảm hại. Khúc Tương Lí đeo kính râm, khẩu trang, mũ ngồi bên cạnh cậu, bác sĩ đang ở trong khám cho Tri Hứa.

“Uống chút nước đi, đừng căng thẳng quá, anh ấy sẽ không sao đâu.” Khúc Tương Lí đưa chai nước trong tay cho Nguyễn Vãn Phong.

Nguyễn Vãn Phong ngẩn người như không nghe thấy, Khúc Tương Lí gọi cậu một tiếng nữa cậu mới hoàn hồn.

Cậu nhận lấy chai nước, mở ra uống ừng ực hết nửa chai, cậu thật sự khát, “Cảm ơn anh, anh Khúc.”

Nếu không có khẩu trang che, có lẽ Khúc Tương Lí sẽ nở nụ cười vừa phải của mình. Bác sĩ khám cho Tri Hứa bước ra, nói rằng Tri Hứa do tiêm quá nhiều thuốc ức chế dẫn đến rối loạn tin tức tố, gần đây cần phải nghỉ ngơi.

Bác sĩ còn hỏi họ ai là bạn đời của Tri Hứa, Nguyễn Vãn Phong và Khúc Tương Lí nhìn nhau, lúc này mới biết Tri Hứa đã kết hôn. Đang lúc họ phân vân, một Alpha cao lớn, đẹp trai xuất hiện.

“Chào ngài, tôi là Alpha của Tri Hứa, để tôi ký cho.” Trì Kiếm nhận lấy tờ báo cáo từ tay bác sĩ và ký tên.

Nguyễn Vãn Phong đánh giá người tên Trì Kiếm này từ trên xuống dưới, khí chất của hắn rất mạnh mẽ, tương tự như Triển Lăng Vân, nhìn cách ăn mặc có lẽ là một ông chủ lớn.

“Cảm ơn các vị đã đưa Tri Hứa đến bệnh viện, có dịp tôi sẽ mời các vị một bữa.” Trì Kiếm ra hiệu cho trợ lý, trợ lý từ trong túi lấy ra hai tấm danh thiếp, lần lượt đưa cho Khúc Tương Lí và Nguyễn Vãn Phong.

Khúc Tương Lí giấu đôi mắt dưới cặp kính râm, cẩn thận nhìn tấm danh thiếp trong tay, “Phi Lâm Trì Kiếm, ra là Trì tổng của Phi Lâm, trăm nghe không bằng một thấy.” Khúc Tương Lí cởi khẩu trang và kính râm trên mặt đưa cho trợ lý.

“Chào ngài, tôi là Khúc Tương Lí, tôi đã từng hợp tác với quý công ty trong một dự án quảng cáo.”

Trì Kiếm liếc nhìn Khúc Tương Lí, “Ra là anh Khúc, vậy thật có duyên, tôi và Tri Hứa kết hôn bí mật, anh ấy không muốn công khai, hy vọng các vị có thể giữ bí mật.”

“Ngài yên tâm, tôi hiểu cả.”

Nguyễn Vãn Phong nhìn hai người nói qua nói lại, ấn tượng đầu tiên của cậu về Trì Kiếm này không tốt. Alpha có thể khiến Omega bị rối loạn tin tức tố đều là tra nam, cậu cũng lười để ý đến Trì Kiếm, chỉ mong Tri Hứa không sao, việc quay phim không bị trì hoãn.

Cậu sắp khai giảng rồi, một khi khai giảng Triển Lăng Vân sẽ giám sát cậu rất chặt, căn bản không làm được gì.

Khúc Tương Lí và Trì Kiếm trò chuyện một lúc, Trì Kiếm liền vào phòng bệnh chăm sóc Tri Hứa.

“Tôi giúp cậu tẩy trang nhé, đi ra ngoài thế này cũng khá bắt mắt.” Khúc Tương Lí lại đeo kính râm và khẩu trang lên.

Được Khúc Tương Lí nhắc nhở, Nguyễn Vãn Phong lấy điện thoại ra soi mặt mình, thảo nào vừa rồi nhiều người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Khuôn mặt trong điện thoại quả thực là mặt ma, cậu thế này hoàn toàn có thể đi đóng phim  Sadako rồi, Khúc Tương Lí bảo trợ lý mang túi trang điểm trên xe vào nhà vệ sinh.

Nguyễn Vãn Phong nhìn mình trong gương cảm thấy có chút kỳ quái, Khúc Tương Lí cởi kính râm, tay cầm bông tẩy trang, đổ nước tẩy trang lên trên. Bắt đầu tẩy trang cho Nguyễn Vãn Phong, có lẽ trước đây cậu có nằm mơ cũng không ngờ, thần tượng của mình sẽ đích thân tẩy trang cho mình!

Động tác của Khúc Tương Lí rất thành thục, như thể thường xuyên làm vậy, nhận ra ánh mắt của Nguyễn Vãn Phong, Khúc Tương Lí nói: “Không cần ngạc nhiên vậy đâu, cậu vào nghề lâu rồi cũng sẽ như vậy thôi, trước đây tôi còn không biết trang điểm. Bây giờ tôi mười phút là có thể ra ngoài, mê hoặc hàng vạn nam nữ O.”

Nguyễn Vãn Phong bật cười, “Cậu đừng không tin, tôi nói thật đó.” Khúc Tương Lí ném miếng bông tẩy trang đã bẩn vào thùng rác.

“Không phải, em chỉ không tưởng tượng ra được dáng vẻ trang điểm của anh Khúc thôi.” Nguyễn Vãn Phong cố gắng tưởng tượng trong đầu, dáng vẻ Khúc Tương Lí cầm bút kẻ mày vẽ lông mày như chuyên viên trang điểm. Càng nghĩ càng muốn cười, có lẽ Khúc Tương Lí bị nụ cười của Nguyễn Vãn Phong kích thích.

Anh cầm cây cọ trong hộp trang điểm lên, giả vờ vẽ trước gương.

“Thế này không phải thấy rồi sao?” Giọng Khúc Tương Lí hơi khàn.

Khúc Tương Lí trong gương đeo khẩu trang và mũ, Nguyễn Vãn Phong chỉ có thể thấy được mày mắt của anh, mặt cậu lập tức ửng hồng.

“Vâng, thấy rồi ạ.” Giọng Nguyễn Vãn Phong rất nhỏ.

Tiếp theo, Khúc Tương Lí kiên nhẫn tháo bộ tóc giả giống hệt Sadako trên đầu Nguyễn Vãn Phong xuống. Tháo xong tóc giả, tóc thật của Nguyễn Vãn Phong áp sát vào da đầu. Nguyễn Vãn Phong sờ hai cái, vẫn còn ươn ướt mồ hôi, bản thân trong gương giống như mấy chục ngày chưa gội đầu, tóc dầu đến nửa cân.

“Nào, lau qua đi đã.” Khúc Tương Lí đưa giấy cho Nguyễn Vãn Phong.

Lúc nhận giấy, Nguyễn Vãn Phong chạm vào đầu ngón tay của Khúc Tương Lí, lành lạnh, rất nhanh đã tách ra, dùng giấy lau mấy lần cũng không có tác dụng.

Lúc này Khúc Tương Lí lấy chiếc mũ trên đầu mình đội lên đầu Nguyễn Vãn Phong, “Cậu đội tạm đi, tôi thu dọn mấy thứ này, mai trả lại cho thầy đạo cụ.”

Nguyễn Vãn Phong sững sờ đứng tại chỗ nhìn bóng mình trong gương, trên đầu cậu còn đội mũ của Khúc Tương Lí. Trên mũ còn có mùi tin tức tố của Khúc Tương Lí, rất thơm, chỉ không biết là mùi gì.

Khúc Tương Lí muốn đưa Nguyễn Vãn Phong về nhà, nhưng bị cậu từ chối.

“Cậu đi đường cẩn thận, hình như ngày mai chúng ta có cảnh hôn, cậu còn trẻ như vậy chắc vẫn còn nụ hôn đầu nhỉ.”

Nguyễn Vãn Phong mở to mắt nhìn Khúc Tương Lí, “Cảnh… hôn?”

“Ừm, cậu chưa xem à?”

Nguyễn Vãn Phong hoảng hốt lấy điện thoại từ trong túi ra, xem kịch bản điện tử, quả thực có cảnh hôn, ở trang thứ ba từ dưới lên, cậu không xem kỹ nên đã bỏ qua.

“Em…” Ánh mắt Nguyễn Vãn Phong hoảng loạn, cậu vẫn tưởng Hầu Yến và Tân Cần chỉ đơn giản là quan hệ kẻ thù, không ngờ còn có mối quan hệ này.

“Ha ha ha, nụ hôn đầu của cậu vẫn còn, ừm… tôi cũng không thể chiếm tiện nghi của cậu, dù sao cậu cũng là tiểu sư đệ của tôi. Thật sự không được thì dùng góc quay cũng được, cậu lần đầu đóng cảnh này đúng không.” Khúc Tương Lí nói.

“Vâng, trước đây chưa từng đóng phim, chỉ đóng MV thôi.” Nguyễn Vãn Phong trả lời.

“Biết rồi, muộn lắm rồi, tôi phải đi trước đây, mũ nhớ mai trả tôi nhé.” Khúc Tương Lí cùng trợ lý lên xe, nhìn chiếc xe đi xa, Nguyễn Vãn Phong không thể kìm nén được nội tâm của mình nữa.

Trời ơi! Thần tượng của cậu hôm nay đã tẩy trang cho cậu, không chỉ vậy, ngày mai còn có cảnh hôn nữa!!!

Trở về nhà họ Triển, Nguyễn Vãn Phong đã thay một bộ đồ khác, may mà Lý Sở có tầm nhìn xa. Mỗi lần ra ngoài, đều chuẩn bị cho Nguyễn Vãn Phong một bộ đồ mới để thay. Vừa bước vào phòng khách đã chạm mặt Triển Tây Nam, Nguyễn Vãn Phong không biết hắn về lúc nào.

Đành phải làm mặt vô cảm chào hỏi, “Chào anh ba.”

Ánh mắt Triển Tây Nam nóng rực, hắn mài răng nanh, đánh giá Nguyễn Vãn Phong từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới nói: “Sao em mỗi lần ra ngoài đều phải thay một bộ đồ mới về, em đi đâu làm gì mà còn phải tắm ở ngoài. Không lẽ là… lên giường với ai rồi. Trên người em có mùi dầu gội đầu thông dụng của khách sạn, anh có thể ngửi ra khách sạn này giá không hề rẻ.”

Sắc mặt Nguyễn Vãn Phong bình tĩnh, “Chỉ là bên ngoài nóng quá, em đi tắm một cái thì có vấn đề gì à?”

Triển Tây Nam nheo mắt, tỏ vẻ không tin lời giải thích của Nguyễn Vãn Phong.




LIÊN HỆ ADMIN