Chương 10 : Đồng Loại

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, gần một năm nữa lại trôi qua trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối của pháo đài. Lâm Du Du giờ đây đã bước vào năm thứ tư của cuộc đời tái sinh, đồng nghĩa với việc đồng hồ đếm ngược đến tận thế chỉ còn lại chưa đầy hai năm.

Bên ngoài những bức tường bê tông kiên cố, thế giới đang mục ruỗng với một tốc độ đáng báo động. Hạn hán không còn là câu chuyện của riêng châu Phi hay Tây Nguyên, nó đã trở thành một bóng ma ám ảnh toàn cầu. Các thành phố lớn, bao gồm cả nơi cô đang sống, đã phải thực hiện chính sách cấp nước theo giờ. Những dòng người xếp hàng dài dằng dặc với xô chậu để chờ hứng từng giọt nước quý giá đã trở thành một hình ảnh quen thuộc đến đau lòng. Giá lương thực leo thang phi mã, một kg gạo bình thường giờ đây có giá trị ngang với một chỉ vàng trước kia. Các vụ cướp bóc, bạo loạn nhỏ lẻ vì đồ ăn, nước uống xảy ra ngày một thường xuyên hơn, biến những bản tin thời sự buổi tối thành một thước phim kinh dị dài tập.

Nhưng bên trong pháo đài, một thế giới hoàn toàn khác đang vận hành. Khu vườn thủy canh dưới ánh đèn LED tím hồng giờ đây đã trở thành một ốc đảo xanh mướt, trĩu nặng thành quả. Những giàn rau diếp xanh non mơn mởn, những chùm cà chua bi đỏ mọng lúc lỉu, và những quả dưa chuột thẳng tắp treo mình trên giàn. Mỗi ngày, Lâm Du Du đều có thể thu hoạch rau củ tươi ngon, một điều xa xỉ không tưởng đối với thế giới bên ngoài. Vài cặp thỏ và gà cô mang về từ nửa năm trước cũng đã sinh sôi nảy nở, cung cấp cho cô một nguồn protein ổn định. Pháo đài của cô không chỉ an toàn, nó còn trù phú.

Tuy nhiên, sự đủ đầy về vật chất không thể lấp đầy được khoảng trống mênh mông trong tâm hồn. Cô đơn. Đó là cảm giác duy nhất bám riết lấy Lâm Du Du. Mỗi ngày, cô lặp đi lặp lại một chu trình quen thuộc: chăm sóc vườn rau, cho gia súc ăn, kiểm tra hệ thống năng lượng, rèn luyện võ thuật, và theo dõi tin tức. Cô có tất cả mọi thứ để sống sót, nhưng lại không có ai để chia sẻ. Sự im lặng trong khu nhà xưởng rộng lớn đôi khi đặc quánh lại, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô là một nữ hoàng trong vương quốc của riêng mình, nhưng cũng là tù nhân duy nhất của nó.

Sự cô độc đó bị phá vỡ vào một đêm mưa bão cuối thu.

Cơn bão ập đến bất ngờ và dữ dội. Gió gào thét bên ngoài, quất những hạt mưa nặng trĩu vào mái tôn và những ô cửa kính cường lực, tạo ra những âm thanh điên cuồng. Sấm chớp rạch ngang bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng soi rõ cả một góc sân hoang tàn.

Lâm Du Du đang ngồi trong khu sinh hoạt, đọc một cuốn sách thì đột nhiên, một tiếng “BÍP” ngắn vang lên từ hệ thống báo động an ninh thô sơ mà cô lắp đặt quanh tường rào. Có kẻ xâm nhập.

Tim cô đập nhanh một nhịp, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là cảnh giác. Cô lập tức tắt hết đèn trong khu sinh hoạt, chìm vào bóng tối. Cô di chuyển nhẹ nhàng đến phòng điều khiển trung tâm, nơi có màn hình hiển thị hình ảnh từ bốn chiếc camera an ninh ở bốn góc tường.

Dưới ánh chớp lòa, màn hình camera phía cổng chính hiện lên một bóng người. Một người đàn ông. Anh ta mặc một bộ quần áo rách nát, ướt sũng, mái tóc bết lại vì mưa. Thân hình anh ta gầy gò, xiêu vẹo, trông như thể một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay. Anh ta không giống một tên cướp được trang bị vũ khí, mà giống một kẻ tị nạn đang chạy trốn khỏi địa ngục nào đó.

Anh ta cố gắng trèo lên bức tường bê tông trơn trượt nhưng thất bại. Tuyệt vọng, anh ta bắt đầu đập vào cánh cổng sắt khổng lồ, những tiếng “ầm ầm” yếu ớt của anh ta bị tiếng mưa bão át đi. Lâm Du Du quan sát qua màn hình, trong lòng dấy lên một sự mâu thuẫn. Nguyên tắc của cô là không bao giờ mở cổng, không bao giờ để lộ sự tồn tại của mình. Nhưng sự tuyệt vọng cùng cực của người đàn ông kia dường như xuyên qua cả màn hình, chạm đến trái tim cô.

Rồi, một chuyện không tưởng đã xảy ra.

Có lẽ vì quá phẫn uất và bất lực, người đàn ông gầm lên một tiếng không thành lời, rồi vung một cú đấm vào cánh cổng sắt.

BOONG!

Âm thanh vang lên không phải là tiếng va chạm bình thường. Nó là một tiếng nổ trầm đục, đầy uy lực. Cánh cổng sắt nặng hàng tấn, kiên cố là thế, lại rung lên bần bật. Ngay tại điểm va chạm, một vết lõm sâu hoắm hiện ra rõ rệt.

Lâm Du Du chết lặng. Hơi thở cô như ngừng lại. Đó không thể là sức mạnh của một người bình thường, nhất là một người đang trong tình trạng kiệt quệ. Cô vội vàng điều khiển camera, zoom cận cảnh vào người đàn ông.

Anh ta đang thở hổn hển, cúi gằm mặt, bàn tay vừa đấm vào cổng đã rớm máu. Và rồi, dưới ánh chớp lóe lên, cô nhìn thấy nó.

Trên ngón trỏ của bàn tay phải anh ta, có một chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn trơn, không có hoa văn, kiểu dáng vô cùng đơn giản. Nhưng nó đang phát ra một luồng sáng bạc mờ ảo, một thứ ánh sáng mà cô biết chắc chắn rằng chỉ có mình cô mới có thể nhìn thấy. Nó giống hệt như thứ ánh sáng phát ra từ chiếc khuyên tai không gian của cô.

Anh ta là đồng loại.

Một người tái sinh khác.

Một cơn chấn động mãnh liệt chạy dọc cơ thể Lâm Du Du. Cô không phải là người duy nhất! Suốt bốn năm qua, cô luôn tin rằng mình là người duy nhất mang theo ký ức từ kiếp trước, người duy nhất biết được thảm họa sắp xảy đến. Nhưng không, còn có người khác.

Anh ta là ai? Anh ta đã trải qua những gì? Anh ta là bạn hay là thù? Hàng vạn câu hỏi nổ tung trong đầu cô. Sự cô độc đeo bám cô suốt bấy lâu nay và cú sốc khi tìm thấy một đồng loại đã thúc đẩy cô đưa ra một quyết định táo bạo, một quyết định đi ngược lại mọi nguyên tắc mà cô đã đặt ra.

Cô phải đối mặt với anh ta.

Lâm Du Du rời khỏi phòng điều khiển. Cô không mang theo vũ khí, chỉ cầm một chiếc đèn pin siêu sáng. Cô bước ra ngoài sân, mặc cho mưa gió quất vào người. Cô tiến đến cánh cổng sắt, đặt tay lên bộ điều khiển điện tử. Hít một hơi thật sâu, cô nhấn nút.

Cánh cổng sắt nặng nề, với một tiếng “KÉT” chói tai, từ từ hé mở.

Người đàn ông bên ngoài, Trương Vĩ, giật mình lùi lại, sững sờ. Anh ta không thể tin vào mắt mình. Cánh cổng mà anh ta đã dùng hết sức lực cũng không thể lay chuyển, giờ lại đang mở ra trước mặt.

Anh ta ngẩng đầu lên. Đứng trong khe cửa đang mở rộng, là một cô gái. Dáng người cô cao ráo, thanh mảnh, khuôn mặt xinh đẹp dù bị mưa làm ướt nhòa. Cô cầm một chiếc đèn pin, ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mặt anh ta. Nhưng thứ khiến Trương Vĩ thực sự sững sờ không phải là vẻ đẹp của cô, mà là thứ lấp lánh trên dái tai phải của cô. Một chiếc khuyên tai bạc, đang tỏa ra một luồng sáng mờ ảo quen thuộc, một thứ ánh sáng mà anh ta ngỡ rằng chỉ có một mình anh ta mới có thể nhìn thấy trên chiếc nhẫn của mình.

Giữa đêm mưa bão, bốn mắt nhìn nhau. Một sự nhận biết câm lặng, một sự chấn động không lời, truyền qua lại giữa hai linh hồn đến từ tương lai, hai kẻ đơn độc ngỡ rằng mình là duy nhất trên thế giới này.




LIÊN HỆ ADMIN