Chương 10 : Đồng Minh Bất Ngờ
Sáng hôm sau, Tiền Nhất Văn đến siêu thị từ rất sớm. Cô không đợi đến trưa, mà chọn ngay lúc vắng khách nhất để nói chuyện với cậu Lý Hâm. Cô không bắt đầu bằng câu “cậu ơi, chúng ta đi mua nhà đi”, mà lật cuốn sổ ghi chép của mình ra.
“Cậu xem này,” cô chỉ vào những con số được ghi lại cẩn thận, “đây là giá nhà đất ở mấy khu vực lân cận mà cháu đã ghi lại được. Cháu còn nghe các nhân viên môi giới nói chuyện nữa.”
Cô trình bày một cách rành mạch, phân tích xu hướng tăng giá, nhu cầu nhà ở của người trẻ, và chính sách mới của nhà nước. Cô không nói như một cô bé 17 tuổi, mà như một nhà phân tích thị trường thực thụ.
Cậu Lý Hâm ban đầu chỉ nghe cho vui, nhưng càng nghe, sắc mặt cậu càng trở nên nghiêm túc. Là một người làm kinh doanh, cậu nhạy bén hơn mẹ cô rất nhiều. Cậu không nhìn thấy sự viển vông, mà nhìn thấy những con số và một logic không thể chối cãi.
“Giá nhà tăng nhanh thế sao?” Cậu lẩm bẩm, cầm lấy cuốn sổ của Nhất Văn xem kỹ hơn.
Nhất Văn biết thời cơ đã đến, cô tung ra đòn quyết định. “Cậu nghĩ xem, Tiểu Bảo sau này lớn lên, cưới vợ cũng cần nhà riêng. Chẳng lẽ cả nhà lại chen chúc với nhau? Nếu bây giờ mình không chuẩn bị, mấy năm nữa giá nhà lên đến đâu, mình làm sao lo nổi cho em. Chị em mình thì không sao, nhưng em ấy là con trai độc nhất của cậu đấy.”
Hai chữ “con trai độc nhất” đã đánh trúng vào điểm yếu của cậu Lý Hâm. Cậu im lặng một lúc lâu, rồi đột ngột đứng dậy, vỗ mạnh vào đùi.
“Được! Cháu nói đúng. Chuyện này phải làm ngay!” Cậu nhìn cô cháu gái bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thán phục. “Đúng là đi học có khác, đầu óc sáng láng hơn hẳn. Chuyện này cậu sẽ tính, nhưng mà… mẹ cháu thì sao? Tính bà ấy cẩn thận, lại cố chấp, e là không dễ thuyết phục đâu.”
“Chính vì vậy cháu mới cần cậu giúp,” Nhất Văn nói, giọng đầy tin tưởng. “Một mình cháu nói, mẹ sẽ không tin. Nhưng nếu có cả cậu nữa, mẹ chắc chắn sẽ phải suy nghĩ lại.”
Hai cậu cháu nhìn nhau, một liên minh bất ngờ được hình thành. Họ quyết định phải có một kế hoạch tác chiến hoàn hảo.
“Để chắc chắn,” cậu Lý Hâm nói, “chiều nay cậu sẽ đích thân đi một vòng mấy trung tâm môi giới đó. Cậu sẽ giả làm người mua nhà để xem tình hình thực tế thế nào. Cháu cứ ở lại trông cửa hàng.”
Buổi chiều hôm đó, cậu Lý Hâm thực sự đi khảo sát. Đến tối, cậu quay lại siêu thị, gương mặt không giấu nổi vẻ chấn động xen lẫn sự hưng phấn.
“Văn Văn, cháu nói không sai một chút nào! Thậm chí còn điên rồ hơn. Mấy căn hộ có vị trí đẹp, người ta còn phải tranh nhau mua, giá cả mỗi ngày một khác!”
Sự thật đã được kiểm chứng. Kế hoạch của họ càng thêm vững chắc.
Tối hôm đó, cậu Lý Hâm gọi điện cho chị gái, nói là có chuyện quan trọng liên quan đến siêu thị cần qua nhà bàn bạc. Bà Lý Mỹ Tâm không chút nghi ngờ.
Khi cậu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách nhà chị gái, cậu không vội nói chuyện nhà đất. Cậu bắt đầu bằng việc hết lời khen ngợi Nhất Văn.
“Chị à, con bé Văn Văn nhà mình đúng là giỏi thật. Mấy cái ý tưởng của nó giúp siêu thị em mấy ngày nay đông khách hẳn lên. Em đang định áp dụng nốt cái kế hoạch tối ưu sản phẩm của nó đây.”
Bà Lý Mỹ Tâm nghe vậy thì nở một nụ cười tự hào. “Nó cũng chỉ là may mắn thôi.”
“Không phải may mắn đâu chị,” cậu Lý Hâm lắc đầu, rồi chuyển chủ đề một cách tự nhiên. “Chị có biết trong lúc đi khảo sát thị trường, nó còn phát hiện ra chuyện gì không?”
Cậu bắt đầu trình bày lại những gì Nhất Văn đã phân tích, nhưng lần này, cậu nói bằng giọng của một người đàn ông từng trải, một người làm kinh doanh. Cậu nói về những con số mình đã tận mắt xác minh, về những rủi ro khi giữ tiền mặt trong thời buổi lạm phát, và về tương lai của thằng cu Tiểu Bảo.
Bà Lý Mỹ Tâm lặng lẽ lắng nghe. Nếu những lời này do Nhất Văn nói, bà có thể gạt đi vì cho rằng con bé còn non nớt. Nhưng đây là em trai bà, người mà bà biết rõ tính cách, không bao giờ liều lĩnh một cách vô căn cứ. Bà bắt đầu dao động.
“Nhưng… nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” bà nói ra nỗi lo lớn nhất của mình.
Đây là lúc Nhất Văn lên tiếng. “Mẹ, con biết nhà mình có một cuốn sổ tiết kiệm khoảng 15 vạn. Cậu nói có thể cho chúng ta mượn 5 vạn. Chúng ta cũng có thể hỏi vay ông bà ngoại một ít…”
Cậu Lý Hâm tiếp lời: “Đúng vậy, chị. Chúng ta có thể trả trước một phần, phần còn lại vay ngân hàng trả góp. Bây giờ nhiều người cũng làm thế. Chị nghĩ xem, tiền thuê nhà mỗi tháng cũng mất mấy trăm tệ rồi, thà rằng mình trả góp tiền nhà của mình còn hơn. Hơn nữa, em cũng đang định mua một căn. Chị em mình cùng mua, có gì còn giúp đỡ nhau.”
Lời đề nghị cùng mua nhà của cậu Lý Hâm như một liều thuốc trợ lực cuối cùng. Bà Lý Mỹ Tâm nhìn con gái, rồi lại nhìn em trai. Bà thấy được sự nghiêm túc, sự quyết tâm trong mắt họ. Một ý nghĩ mà bà chưa từng dám nghĩ tới bắt đầu len lỏi trong đầu. Một ngôi nhà mới có thang máy, một tương lai ổn định hơn cho con gái, một sự đảm bảo cho tuổi già…
Bà không gật đầu ngay. Bà vẫn còn do dự. Nỗi sợ hãi về những khoản nợ, về những rủi ro vẫn còn đó.
“Để… để mẹ suy nghĩ đã,” bà nói, giọng nói không còn gay gắt như hôm qua.
Nhất Văn và cậu Lý Hâm trao cho nhau một ánh mắt thầm hiểu ý nhau. Họ biết, họ đã thành công một nửa. Hạt giống đã được gieo, chỉ cần chờ ngày nó nảy mầm.
Đêm đó, bà Lý Mỹ Tâm trằn trọc không ngủ được. Lần đầu tiên sau nhiều năm, bà lôi ra tất cả những cuốn sổ tiết kiệm, những giấy tờ nhà đất mà chồng bà để lại. Bà ngồi dưới ánh đèn vàng vọt, cẩn thận tính toán từng con số. Một tương lai mới, một cuộc sống mà bà chưa từng dám mơ tới, dường như đang dần hiện ra trước mắt.