Chương 9 : Dư Âm và Lời Thú Nhận

Khi màn sân khấu khép lại, Lý Tưởng vẫn còn đứng ngây ngốc sau cánh gà, trái tim đập rộn ràng theo từng tràng pháo tay không ngớt của khán giả. Cô đã làm được. Vở kịch của cô, một ý tưởng điên rồ và táo bạo, đã thực sự thành công.

“Đạo diễn Lý, cậu giỏi quá!”

“Lý Tưởng, chúng ta thắng rồi!”

Các bạn nữ trong lớp, những nàng “công chúa” mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ hợp tác nổi, giờ đây đang reo hò sung sướng, vây lấy cô và tung cô lên không trung. Giữa tiếng cười và sự phấn khích tột độ, Lý Tưởng cảm thấy một niềm hạnh phúc thuần khiết, một cảm giác thành tựu mà đã rất lâu rồi cô chưa từng có được.

Giữa đám đông ồn ào, cô thấy Phương Thảo đang tiến lại gần. Vẻ mặt của cô ấy không còn sự kiêu ngạo thường thấy, thay vào đó là một biểu cảm phức tạp, có cả sự kinh ngạc lẫn một chút… nể phục.

“Vở kịch của cô,” Phương Thảo cất lời, giọng nói vẫn còn chút lạnh lùng nhưng không còn gai góc, “rất hay.”

Nói rồi, cô ấy chìa tay ra. Lý Tưởng ngỡ ngàng trong giây lát rồi cũng mỉm cười, bắt lấy bàn tay đó. Cái bắt tay này không chỉ là sự công nhận, mà còn là khởi đầu cho một mối quan hệ mới, từ đối thủ trở thành những người bạn trân trọng tài năng của nhau.

“Chúc mừng em,” Khâu Minh cũng đến bên cạnh, nụ cười của anh vẫn ấm áp như mọi khi. “Em đã làm được một điều không tưởng.”

Sự ủng hộ chân thành của anh khiến Lý Tưởng cảm thấy vô cùng biết ơn. Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua đám đông, tìm kiếm một bóng hình khác, cô lại không thấy cậu ta đâu.

Sau khi buổi lễ kết thúc và mọi người đã ra về gần hết, Lý Tưởng mới tìm thấy Triệu Quân Sinh. Cậu ta đang ngồi một mình trên bậc thềm phía sau hội trường, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, nhưng đôi mắt lại sáng một cách lạ thường. Cậu ta đã cởi bỏ bộ trang phục diễn, trở lại với chiếc áo phông và quần jean đơn giản, trông lại giống một cậu thiếu niên bình thường, nhưng không còn vẻ nổi loạn, mà thay vào đó là một sự trầm tĩnh sâu sắc.

“Mọi người đang tìm cậu đấy,” Lý Tưởng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

Triệu Quân Sinh không quay lại, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

“Cảm ơn cậu,” cô nói, giọng đầy chân thành. “Nếu không có cậu, vở kịch đã không thể thành công như vậy. Cậu… diễn rất đạt.”

Triệu Quân Sinh khẽ nhếch mép, một nụ cười nửa miệng quen thuộc, nhưng lần này không còn vẻ khinh khỉnh. “Chẳng phải là do đạo diễn tài ba chỉ đạo hay sao?”

Họ im lặng một lúc lâu. Tiếng hò reo xa xa của các lớp khác vọng lại, nhưng không gian giữa hai người lại tĩnh lặng đến lạ.

“Nhân vật Thẩm Tam Biến,” Triệu Quân Sinh đột ngột lên tiếng, mắt vẫn nhìn lên bầu trời, “tôi thấy một phần của mình trong đó. Kiêu ngạo, cô độc, và luôn cố tỏ ra cứng rắn.”

Đây là lần đầu tiên cậu ta mở lòng với cô, lần đầu tiên để lộ ra sự yếu đuối ẩn sau lớp vỏ bọc gai góc. Lý Tưởng cảm thấy trái tim mình khẽ rung động. Con người này, phức tạp và đầy mâu thuẫn, lại có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại. Cuộc nói chuyện không đầu không cuối của họ cứ thế tiếp diễn, về vở kịch, về các nhân vật, về những cảm xúc mà chỉ họ mới hiểu. Khoảnh khắc này, sự thành công của vở kịch dường như không còn quan trọng bằng sự thấu hiểu và kết nối sâu sắc đang dần hình thành giữa hai người.

Không khí dần trở nên đặc biệt hơn. Triệu Quân Sinh đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào mắt Lý Tưởng, ánh mắt cậu ta sâu thẳm và mãnh liệt.

“Lý Tưởng…”

Cậu ta gọi tên cô, giọng nói trầm khàn. Cậu ta tiến lại gần hơn một chút, gần đến mức Lý Tưởng có thể cảm nhận được hơi thở của cậu. Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.

“Tôi không biết phải giải thích thế nào,” cậu ta nói, giọng có chút vụng về, không giống với vẻ tự tin thường ngày. “Nhưng khi ở cạnh cô, tôi không muốn phải diễn. Và… tôi ghét cay ghét đắng khi thấy cô cười với thằng khác.”

Lời thú nhận thẳng thắn, có phần chiếm hữu nhưng lại chân thành đến tột cùng khiến Lý Tưởng hoàn toàn sững sờ. Đầu óc cô trống rỗng. Dù mang tâm hồn của một người trưởng thành, nhưng trong thân xác của một thiếu nữ mười sáu, đối mặt với lời tỏ tình trực diện như vậy, cô hoàn toàn bối rối. Cô lắp bắp, quay mặt đi, không biết phải trả lời ra sao.

Sự im lặng của cô, trong mắt Triệu Quân Sinh, lại là một sự từ chối. Vẻ mặt cậu ta tối sầm lại, ánh sáng trong mắt vụt tắt. “Quên những gì tôi vừa nói đi.”

Cậu ta đứng dậy, quay lưng bước đi, bóng lưng cao lớn trông thật cô độc và đáng thương. Lòng tự trọng của một chàng trai mới lớn đã bị tổn thương.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, một thôi thúc mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng Lý Tưởng. Cô không suy nghĩ gì thêm, vội vàng chạy theo, níu lấy bàn tay cậu ta.

Triệu Quân Sinh dừng bước, kinh ngạc quay lại.

Lý Tưởng vẫn còn quá bối rối để nói thành lời. Cô nhìn vào đôi mắt đang ngỡ ngàng của cậu, hít một hơi thật sâu, rồi làm một hành động mà chính cô cũng không thể tin nổi. Cô nhón chân lên, và đặt một nụ hôn nhẹ, nhanh như chuồn chuồn lướt nước, lên má cậu ta.

Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng lại là một câu trả lời rõ ràng hơn vạn lời nói.

Triệu Quân Sinh hoàn toàn hóa đá. Lớp vỏ bọc cứng rắn của cậu ta như vỡ tan trong khoảnh khắc. Vài giây sau, một nụ cười ngây ngô, khó tin từ từ nở trên môi cậu.

Cậu không nói gì, chỉ siết nhẹ bàn tay đang nắm tay cô. Họ đứng đó, dưới bầu trời đêm đầy sao, trong sự im lặng, nhưng một sự thấu hiểu mới, một khởi đầu mới đã được xác lập.

Khi họ cùng nhau rời khỏi sân trường, tay vẫn nắm chặt, tiếng ồn ào của bữa tiệc sau lưng dường như đã lùi vào một thế giới khác. Đêm nay, không chỉ có một vở kịch thành công, mà còn có một câu chuyện tình yêu vừa chớm nở, vụng về nhưng cũng đầy ngọt ngào.




LIÊN HỆ ADMIN