Chương 4 : Duyên Phận Nơi Vương Phủ

Sau cuộc hỗn loạn trên phố, Lưu Nhĩ Kỳ vội vã đưa hai con rời đi, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp vì sợ hãi và cả sự bối rối trước ánh mắt dò xét của vị tướng quân tên Hiên Dật. Cô không dám quay đầu lại, chỉ một mực kéo tay Tường Nhi và Mạc Niệm, rảo bước thật nhanh trên con đường lát đá cổ kính, hòa vào dòng người tấp nập. Nỗi lo lắng về việc thân phận của Mạc Niệm bị bại lộ cứ lởn vởn trong tâm trí cô, khiến cô không còn tâm trạng nào để ngắm nhìn sự phồn hoa của kinh thành.

Theo địa chỉ trong thư, ba mẹ con tìm đến Tiêu Dao Vương Phủ. Cánh cổng sơn son thếp vàng uy nghi, hai con sư tử đá oai vệ chầu hai bên, lính gác mặc giáp trụ sáng loáng đứng nghiêm trang. So với sự giản dị, mộc mạc của Linh Cốc Thôn, nơi này quả thực là một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới của quyền quý và xa hoa.

Lưu Nhĩ Kỳ hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, sau đó tiến lên phía trước, lễ phép nói với một người lính gác: “Xin chào, tôi đến tìm Hoa phu nhân, phiền anh thông báo giúp một tiếng.”

Tên lính gác nhìn ba mẹ con cô một lượt từ đầu đến chân. Trang phục của họ tuy sạch sẽ nhưng lại quá đỗi bình dị so với sự lộng lẫy của vương phủ. Tuy nhiên, thấy khí chất thanh tao, thoát tục của Lưu Nhĩ Kỳ, hắn cũng không dám tỏ ra khinh thường. “Xin phu nhân vui lòng chờ một lát.”

Chẳng bao lâu sau, cánh cổng phụ mở ra, một người phụ nữ mặc y phục lụa là gấm vóc, đầu cài trâm phượng, trang điểm tinh xảo bước ra. Dáng vẻ đài các, sang trọng đó khiến Lưu Nhĩ Kỳ suýt nữa không nhận ra cô bạn Hoa Tiên Nhi mộc mạc, chân chất ngày nào.

“Thất Nương! Cuối cùng chị cũng đến rồi!” Hoa Tiên Nhi reo lên mừng rỡ, vội vàng tiến đến nắm lấy tay Lưu Nhĩ Kỳ, sự thân thiết trong giọng nói vẫn không hề thay đổi.

“Tiên Nhi, đã lâu không gặp. Em bây giờ thật khác quá.” Lưu Nhĩ Kỳ mỉm cười, trong lòng có chút cảm khái.

“Ôi dào, khác gì chứ, vẫn là em đây mà,” Hoa Tiên Nhi cười khúc khích, rồi ánh mắt cô dừng lại trên hai đứa trẻ bên cạnh Lưu Nhĩ Kỳ. “Đây là Tường Nhi và… Mạc Niệm phải không? Chà, lớn quá rồi! Mau gọi cô đi nào.”

“Chào cô Hoa ạ,” Tường Nhi lễ phép cúi đầu.

“Cô xinh quá!” Mạc Niệm thì miệng ngọt như mía lùi, khiến Hoa Tiên Nhi cười tít cả mắt.

“Thôi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.” Hoa Tiên Nhi thân mật kéo tay Lưu Nhĩ Kỳ, dắt cả ba mẹ con vào phủ.

Tiêu Dao Vương Phủ quả thực không hổ danh là một trong những phủ đệ bậc nhất kinh thành. Đình đài lầu các, hoa viên hồ nước, mỗi một chi tiết đều được chạm khắc tinh xảo, bài trí công phu, thể hiện sự giàu sang và quyền lực của chủ nhân. Sau khi đưa ba mẹ con đến một tiểu viện thanh tĩnh để nghỉ ngơi và cho người mang điểm tâm, trái cây lên, Hoa Tiên Nhi khéo léo cho người đưa Tường Nhi và Mạc Niệm ra hoa viên chơi, chỉ còn lại hai người phụ nữ trong phòng.

“Thất Nương, lần này em mời chị đến, thực ra là có chuyện muốn nhờ,” Hoa Tiên Nhi rót một tách trà sen thơm ngát cho Lưu Nhĩ Kỳ, vẻ mặt có chút ngập ngừng.

“Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì. Có chuyện gì em cứ nói.”

Hoa Tiên Nhi thở dài, kể lại cuộc sống của mình nơi vương phủ. Tuy được Thế tử Linh Tử Đa sủng ái, nhưng vì xuất thân thấp kém, cô chỉ có thể làm thiếp. Trong phủ, các thê thiếp đấu đá, tranh giành sự sủng ái của Thế tử từng ngày, khiến cô vô cùng mệt mỏi. “Ngày mai, hoàng thượng tổ chức yến tiệc tại cung Nhật Nguyệt để đón mừng đại tướng quân Bạch Tử Thanh khải hoàn trở về. Yến tiệc này rất quan trọng, quy tụ đông đảo quan lại quý tộc. Thế tử cũng sẽ đưa em đi cùng. Nghe nói trong yến tiệc sẽ có phần biểu diễn tài nghệ, em…”

Cô ngước nhìn Lưu Nhĩ Kỳ, ánh mắt đầy mong đợi. “Thất Nương, em biết chị đàn hay hát giỏi. Em muốn nhờ chị ngày mai cùng em vào cung, biểu diễn một khúc nhạc. Em sẽ nói chị là nghệ nhân em đặc biệt mời về để chúc mừng hoàng thượng. Chị giúp em lần này được không? Chỉ lần này thôi.”

Lưu Nhĩ Kỳ thoáng do dự. Cô vốn không thích những nơi ồn ào, phức tạp, càng không muốn dính dáng đến chốn cung đình thị phi. Hơn nữa, Bạch Tử Thanh… cái tên đó khiến tim cô nhói lên một cách vô thức. Cô không muốn gặp lại người có liên quan đến cơn ác mộng của đời mình.

Thấy vẻ mặt khó xử của Lưu Nhĩ Kỳ, Hoa Tiên Nhi vội nói thêm, giọng có chút nài nỉ: “Thất Nương, em biết là làm khó chị, nhưng lần này thực sự rất quan trọng với em. Nếu em có thể tỏa sáng trong yến tiệc, vị thế của em trong phủ sẽ vững chắc hơn. Em… em thật sự không còn cách nào khác.”

Nhìn người bạn cũ đang ở trong tình thế khó khăn, Lưu Nhĩ Kỳ lại mềm lòng. Dù sao Hoa Tiên Nhi cũng đã từng giúp đỡ cô ở Linh Cốc Thôn. Hơn nữa, cô cũng không thể ở mãi trong vương phủ, sớm muộn cũng phải rời đi. Giúp bạn một lần, coi như trả lại ân tình xưa.

“Được rồi. Chị sẽ giúp em. Nhưng chỉ một lần này thôi nhé.”

“Thật sao? Cảm ơn chị, Thất Nương!” Hoa Tiên Nhi vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy cô.

Đêm đó, Lưu Nhĩ Kỳ trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh của Bạch Tử Thanh, của Hiên Dật, và cả ánh mắt dò xét của vị tướng quân đó cứ hiện về trong tâm trí cô. Cô có một dự cảm không lành về buổi yến tiệc ngày mai.

Sáng hôm sau, Lưu Nhĩ Kỳ được các nha hoàn của Hoa Tiên Nhi đánh thức từ sớm. Họ mang đến cho cô một bộ y phục lộng lẫy bằng lụa mỏng màu thiên thanh, trên áo thêu những đóa hoa sen trắng tinh khôi. Mái tóc đen dài của cô được vấn lên một cách cầu kỳ, cài một cây trâm ngọc bích đơn giản mà thanh nhã. Khi soi mình trong gương đồng, Lưu Nhĩ Kỳ không khỏi ngỡ ngàng. Khuôn mặt thanh tú, khí chất thoát tục, dung mạo của cô không hề thua kém bất cứ một tiểu thư khuê các nào.

“Mẹ đẹp quá!” Mạc Niệm và Tường Nhi chạy vào, trầm trồ khen ngợi.

Lưu Nhĩ Kỳ mỉm cười, ôm hai con vào lòng. “Hôm nay hai con phải ở trong phủ thật ngoan, nghe lời các cô, các chị, chờ mẹ về, biết không?”

“Vâng ạ!”

Đến giờ ngọ, xe ngựa của Tiêu Dao Vương Phủ từ từ lăn bánh, tiến về phía hoàng cung. Ngồi trong xe, bên cạnh Hoa Tiên Nhi cũng đang lộng lẫy trong bộ y phục màu hồng phấn, Lưu Nhĩ Kỳ cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một nhanh. Cô không biết rằng, cánh cổng hoàng cung kia, một khi đã bước vào, sẽ là khởi đầu cho một chuỗi những sóng gió, định mệnh và ân oán không bao giờ có thể quay đầu lại được.




LIÊN HỆ ADMIN