Chương 1 : Gặp Gỡ Tình Cờ
Trong giảng đường công cộng của Đại học Complutense Madrid, không khí có phần oi bức dù điều hòa đã được bật hết công suất. Lưu Hi Nguyệt kiên nhẫn giải thích những kiến thức cơ bản về máy tính cho một nhóm sinh viên khoa Triết học. Giọng cô trong trẻo, mạch lạc, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị ngắt quãng bởi những câu hỏi ngô nghê đến mức khó tin. Cô thầm thở dài, tự hỏi tại sao những bộ óc uyên thâm về siêu hình học lại có thể bối rối trước khái niệm “hệ nhị phân” đơn giản như vậy.
Cuối cùng, tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học cũng vang lên như một sự giải thoát. Hi Nguyệt vừa thu dọn tài liệu, chuẩn bị rời đi thì một chàng trai cao lớn, da trắng, mắt xanh, tóc vàng đột ngột đứng dậy. Anh ta cầm lấy micro trên bục giảng, dùng thứ tiếng Trung lơ lớ, từng chữ một, cất giọng vang vọng khắp khán phòng: “Giảng… viên… xinh… đẹp, số… điện… thoại… của… cô… là… bao… nhiêu?”
Chất giọng ngọng nghịu đó quanh quẩn trong không gian, kéo theo hàng trăm cặp mắt xanh hiếu kỳ đổ dồn về phía cô. Khuôn mặt Lưu Hi Nguyệt hết đỏ lại trắng, một cảm giác vừa ngượng ngùng vừa bực bội dâng lên. Cô tự thề với lòng mình, đây chắc chắn là lần cuối cùng cô đồng ý dạy thay cho vị giáo sư hướng dẫn đáng kính.
Lưu Hi Nguyệt là sinh viên năm thứ ba khoa Khoa học Máy tính tại Đại học Bách khoa Madrid. Với thành tích luôn đứng đầu, giành học bổng toàn phần mỗi năm và đoạt giải vàng trong các cuộc thi công nghệ, cô hoàn toàn đủ tư cách để đứng lớp thay cho giáo sư Mills, dạy cho các sinh viên khoa xã hội của trường Complutense. Giáo sư Mills là một chuyên gia máy tính nổi tiếng, nhưng việc phải giảng dạy cho những sinh viên mà kiến thức tin học gần như bằng không khiến ông vô cùng đau đầu. Lần này, để trốn việc, ông lão đáng yêu ấy đã nói với khoa rằng việc Hi Nguyệt dạy lớp này là một phần trong đề tài tốt nghiệp của cô. Thật là một lý do trời ơi đất hỡi!
Bước ra khỏi giảng đường, Hi Nguyệt cảm thấy cơn bực bội vẫn chưa nguôi. Cô rảo bước trên con đường rợp bóng cây cổ thụ, phía sau là những tòa nhà kiến trúc Gothic cổ kính, tráng lệ. Ánh nắng vàng óng của Madrid xuyên qua kẽ lá, rải những đốm sáng lấp lánh lên tà váy vải và chiếc áo sơ mi trắng đơn giản của cô. Mái tóc đen dài, dày mượt được buộc hờ hững bằng một sợi dây chun, vài lọn tóc mềm mại khẽ bay trong gió. Đôi mắt trong veo như nước hồ thu, nhưng đôi môi hơi bĩu ra, tố cáo tâm trạng không vui của chủ nhân.
Cách đó không xa, La Thụy đang uể oải tựa vào chiếc Mercedes sang trọng của mình, chờ đợi một cuộc hẹn hò đã được sắp sẵn với hoa khôi của trường Complutense. Nhưng rồi, hình ảnh một cô gái châu Á từ xa bước tới đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của anh. Giữa khuôn viên trường đại học ồn ào và náo nhiệt, dáng vẻ của cô gái ấy lại toát lên một sự thanh tao, yên tĩnh lạ thường. La Thụy cảm thấy như thể mình đang đứng giữa một thảo nguyên xanh mướt, gió thổi lồng lộng nhưng anh lại chẳng nghe thấy gì ngoài nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực. Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, để được đi theo bóng hình yêu kiều ấy.
Anh ngây người nhìn theo, đến khi định thần lại thì Hi Nguyệt đã đi khuất. Anh vội vàng tháo kính râm, nhảy lên xe, nhấn ga đuổi theo, hoàn toàn quên bẵng cuộc hẹn với nàng hoa khôi. Anh lái xe vòng quanh khuôn viên trường Complutense cả một vòng lớn, nhưng không tài nào tìm lại được cô gái vừa rồi. Một cảm giác mất mát khó tả xâm chiếm tâm trí La Thụy, khiến tâm trạng anh tụt dốc không phanh. Chẳng còn hứng thú làm gì, anh lại lái xe quay về đúng vị trí ban đầu, nơi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Cùng lúc đó, Lưu Hi Nguyệt cũng đang thở dài ngao ngán. Cô đã đi bộ cả buổi chiều mà vẫn không tìm thấy thư viện của trường Complutense ở đâu. Rõ ràng là đã lạc đường, cô đành quay lại tòa nhà giảng đường ban nãy, hy vọng có thể bắt một chiếc taxi để về.
La Thụy vừa dừng xe, ánh mắt anh ngay lập tức sáng lên. Cô gái anh tìm kiếm cả buổi chiều đang ngồi trên bậc thềm đá cách đó không xa. Gương mặt ủ rũ của anh bỗng chốc bừng sáng như nắng sau cơn mưa. Anh rút điện thoại, gọi cho một người bạn: “Jack, cảm ơn cậu đã đồng ý giúp tôi tìm người chiều nay nhé, cậu đúng là bạn tốt. Nhưng mà, tôi tìm được rồi. Báo cho John và những người khác không cần tìm nữa.” Sau đó, anh soi gương, chỉnh lại mái tóc, nở một nụ cười mà anh cho là quyến rũ nhất rồi bước xuống xe.
Anh sải những bước chân tự tin, cố tỏ ra thật lịch lãm, tiến đến trước mặt Hi Nguyệt và cất giọng tiếng Anh trầm ấm: “Can I help you?” (Tôi có thể giúp gì cho cô không?)
Hi Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn anh một lượt từ đầu đến chân rồi lại bình thản cúi xuống, không có ý định đứng dậy nói chuyện. Kiểu đàn ông Hàn Quốc này, cô thật sự đã gặp quá nhiều. Thân hình cao ráo, khoác trên mình những bộ đồ hàng hiệu mà cô chẳng biết tên, nhưng lại sở hữu một khuôn mặt còn tinh xảo hơn cả phụ nữ, làn da trắng không tì vết. Anh cúi người xuống, trên người thoang thoảng mùi nước hoa nam tính, nhưng đối với Hi Nguyệt, đó lại là mùi phấn sáp đáng ghét. Cô theo bản năng lùi người về phía sau một chút.
“Xin lỗi, tôi chỉ biết nói tiếng Trung,” Hi Nguyệt lạnh lùng đáp bằng tiếng mẹ đẻ, nghĩ rằng anh ta sẽ tự biết khó mà lui.
Không ngờ, La Thụy lại mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, và đáp lại cũng bằng tiếng Trung chuẩn xác: “Thật trùng hợp, tôi cũng là người Trung Quốc.”
Lần này, Hi Nguyệt thật sự kinh ngạc. Cô ngẩng lên nhìn anh một lần nữa, lúc này mới có ý định đứng dậy. Nhưng có lẽ vì đã ngồi quá lâu, đôi chân cô tê rần, vừa đứng lên đã loạng choạng suýt ngã. La Thụy nhanh như cắt, vòng tay qua eo, đỡ lấy cô.
Cánh tay anh siết nhẹ, kéo cô sát vào lòng mình. Hơi thở nam tính mạnh mẽ đột ngột ập vào khoang mũi, khiến khuôn mặt Hi Nguyệt nóng bừng. Trừ Đường Hoa Dạ, chưa từng có người đàn ông nào gần gũi với cô như vậy.
Vừa nghĩ đến cái tên đó, một cảm giác tội lỗi xen lẫn khó chịu trỗi dậy, Hi Nguyệt dùng hết sức đẩy mạnh La Thụy ra. Anh có chút tiếc nuối buông tay, nhưng khi nhìn thấy vệt hồng ửng trên má cô, tâm trạng lại tốt lên trông thấy.
“Cô muốn đi đâu?” La Thụy dùng tay phải xoa nhẹ lên tay trái, cảm nhận sự mềm mại còn vương lại. “Tôi có thể đưa cô đi.”
“Cảm ơn, không cần đâu. Ở đây bắt taxi rất tiện,” Hi Nguyệt từ chối thẳng thừng.
La Thụy bước lại gần, cúi đầu xuống, đôi mắt lấp lánh nhìn cô, cười hỏi: “Cô chắc chứ?”
Hi Nguyệt gật đầu một cách chắc chắn.
La Thụy quay trở lại xe, đeo kính râm. Cùng lúc đó, Hi Nguyệt vẫy được một chiếc taxi và chuẩn bị bước lên. La Thụy khởi động chiếc Mercedes, nhấn mạnh chân ga, không thèm để ý đến giá trị của nó, lao thẳng về phía trước. “Rầm” một tiếng, chiếc xe sang trọng đâm sầm vào đuôi chiếc taxi Santana tội nghiệp. Chiếc taxi cũ kỹ lập tức tan tành, không còn ra hình thù gì.
Người tài xế taxi giận dữ nhảy ra khỏi xe, miệng tuôn ra những lời chửi rủa. La Thụy cũng ung dung bước xuống, tháo kính râm. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, người tài xế bỗng im bặt, sắc mặt trở nên kỳ quái rồi lẳng lặng đi ra một góc gọi điện thoại.
Hi Nguyệt chứng kiến toàn bộ sự việc, cô chỉ quay đi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vẫy một chiếc xe khác. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bốn năm chiếc xe sang trọng khác đã dừng lại xung quanh, vây cô vào giữa. Jack, John và vài người đàn ông khác bước xuống từ những chiếc xe đó. Jack đưa một chùm chìa khóa cho La Thụy. Anh mở cửa một chiếc xe khác, quay lại mỉm cười với Hi Nguyệt. Ánh mắt của rất nhiều người xung quanh đã đổ dồn về phía này. Bị đặt vào tình huống khó xử, Hi Nguyệt đành bất lực bước vào xe.
“Đến Đại học Bách khoa,” cô nói, giọng bực bội, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên. Đối với loại công tử ăn chơi này, cô chưa bao giờ có thiện cảm.
Chiếc xe lăn bánh rất chậm, La Thụy cố tình lái xe đi vòng vèo. Hi Nguyệt ngồi ở ghế sau, im lặng, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Ngược lại, tâm trạng của La Thụy lại rất tốt. Hóa ra cô ấy học ở Bách khoa, thảo nào trước đây anh chưa từng gặp. Anh liếc qua gương chiếu hậu, nhìn ngắm cô gái ở hàng ghế sau. Gương mặt trắng nõn của cô vẫn còn thấy rõ những sợi lông tơ mềm mại. Có lẽ vì mệt mỏi, cô dứt khoát nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế, yên tĩnh ngủ thiếp đi. Mái tóc đen vài lọn nghịch ngợm khẽ lướt trên má cô. Chỉ cần nhìn cô như vậy, La Thụy đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Khi xe đến trường Bách khoa, Hi Nguyệt đã thật sự ngủ say, hơi thở đều đặn vang lên trong không gian yên tĩnh. La Thụy cẩn thận dừng xe, rón rén mở cửa sau, cởi áo khoác của mình nhẹ nhàng đắp lên người cô. Màn đêm đã buông xuống tự lúc nào, gió đêm se lạnh thổi qua người La Thụy, nhưng không thể làm nguội đi sự ấm áp trong lòng anh. Anh cảm thấy từ lúc gặp Hi Nguyệt, anh như bị sốt, như trúng độc, hành động khác hẳn thường ngày. Nhưng sâu trong lòng, dường như anh đã chờ đợi cảm giác này từ rất lâu rồi.
Khi Hi Nguyệt tỉnh dậy, cô ngồi thẳng người, chiếc áo khoác trên người trượt xuống. Cô cúi xuống nhặt nó lên, mở cửa xe, và thấy La Thụy đang đứng dưới ánh trăng, tựa vào xe, trầm ngâm. Trăng sáng vằng vặc, đèn đường lung linh, bóng cây đổ dài trên mặt đất. Gió đêm hiu hắt thổi. Nhìn thấy La Thụy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, Hi Nguyệt cảm thấy có chút áy náy về thái độ ban ngày của mình. Cô đưa chiếc áo cho anh, ngượng ngùng nói: “Hôm nay, cảm ơn anh.”
La Thụy cười đáp: “Muốn cảm ơn tôi, ngày mai mời tôi ăn cơm.”
Hi Nguyệt ngẩn người một lúc, rồi nói: “Ngày mai tôi có việc rồi.”
“Biết ngay là cô không thật lòng mà,” La Thụy trêu chọc. “Vậy cô học khoa nào ở Bách khoa? Sau này tôi nhất định sẽ đến đòi.”
Hi Nguyệt cũng bật cười: “Được thôi, tôi là Lưu Hi Nguyệt, khoa Khoa học Máy tính. Tạm biệt.”
La Thụy đứng đó, lẩm nhẩm cái tên ấy trong miệng: “Lưu Hi Nguyệt, Lưu Hi Nguyệt…”
Thực ra, Hi Nguyệt quay lại trường muộn như vậy không phải để về ký túc xá. Cô chỉ muốn mượn phòng thí nghiệm của trường để thực hiện một kế hoạch riêng. Cô sống ở hẻm Bách Hoa, một con hẻm nhỏ và sâu với những con đường lát đá, bốn mùa hoa nở rực rỡ. Từ năm 17 tuổi, sau khi cha mẹ “chết trong một tai nạn”, cô đã đến ở nhờ nhà dì tại Madrid. Dì cô quản lý rất nghiêm ngặt, chỉ khi cả gia đình dì đi du lịch, cô mới dám về muộn như thế này.
Hi Nguyệt thành thạo mở cửa phòng thí nghiệm, bật máy tính, nhập một chuỗi mật khẩu phức tạp và bắt đầu công việc của mình. Mục tiêu của cô là công ty TNHH Hùng Sở. Cô che giấu địa chỉ IP của mình, ngụy trang thành một hacker chuyên nghiệp, tấn công vào hệ thống quản lý của Hùng Sở. Cô đã điên cuồng học về máy tính trong suốt ba năm qua, dù chưa dám tự nhận là cao thủ, nhưng cũng đã có những thành tựu nhất định. Cô dễ dàng xâm nhập vào hệ thống tài chính của công ty, và phát hiện ra rất nhiều giao dịch chuyển tiền đến La Thị. Có vẻ như gần đây Hùng Sở và La Thị có mối quan hệ thương mại rất mật thiết.
La Thị, cái tên này cô biết rất rõ. Đó là một trong số ít những tập đoàn cổ phần có lịch sử hàng trăm năm ở Trung Quốc, kinh doanh đa ngành từ bất động sản, xuất bản, thời trang đến hàng tiêu dùng, siêu thị. Đồng thời, họ cũng nắm giữ cổ phần quan trọng trong các ngành công nghiệp quốc doanh như ô tô, dầu mỏ và ngân hàng.
Hi Nguyệt kiên nhẫn phân tích từng giao dịch, từng động thái của Hùng Sở. Ngoài việc phát hiện ra mối liên hệ chặt chẽ với La Thị, cô không tìm thấy thêm thông tin hữu ích nào khác. Trong cơn tức giận, cô đã thả một loại virus tự viết, khiến toàn bộ dữ liệu của Hùng Sở biến mất trong nháy mắt.
Trong suốt ba năm qua, cô đã không ngừng tấn công trang web của Hùng Sở. Mỗi lần như vậy, họ lại nâng cấp hệ thống phòng thủ, nhưng đối với Hi Nguyệt, đó chỉ là trò mèo vờn chuột.
Tuy nhiên, hệ thống của La Thị lại là một câu chuyện khác, đặc biệt là hệ thống cấp cao. Nó được bảo vệ bởi nhiều lớp tường lửa, yêu cầu mật mã cấp A, Hi Nguyệt đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể đột nhập.
Đêm đã rất khuya. Cả phòng thí nghiệm rộng lớn chỉ có một ngọn đèn nhỏ được bật. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Hi Nguyệt trong tấm gương bên cạnh. Mồ hôi lấm tấm trên trán và chóp mũi cô, dù đêm Madrid đang se lạnh. Rốt cuộc Hùng Sở và La Thị có giao dịch mờ ám gì? Nếu có thể tìm được bằng chứng về các hoạt động phi pháp, dính líu đến xã hội đen của Hùng Sở thì tốt biết mấy. Nhưng tại sao, sau bao nhiêu lần tấn công, cô vẫn không thể tìm ra?
Đầu óc cô quay cuồng, mí mắt nặng trĩu. Không được, không thể ngủ lúc này. Hi Nguyệt cởi áo khoác, bước đến bức tường gạch men lạnh lẽo, áp sát cả người vào đó. Hơi lạnh của đêm sâu thấm qua lớp áo mỏng, khiến cô rùng mình. Nhưng cô không hề nhúc nhích, nhắm mắt lại, tham lam hít thở cái lạnh buốt, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn. Một lúc sau, cô quay lại bên máy tính, bắt đầu một đợt tấn công mới.
“Ba, mẹ, hãy đợi con. Hi Hi nhất định sẽ báo thù cho ba mẹ.”
Trời dần sáng, nhưng cánh cửa dẫn đến những tài liệu mật cấp cao của La Thị vẫn đóng chặt. Tiếng người đi lại dưới lầu bắt đầu vang lên. Hi Nguyệt cảm thấy kiệt sức. Nhưng hễ nhắm mắt lại, cảnh tượng cha mẹ qua đời lại hiện về, rõ mồn một. Gần ba năm rồi, cô vẫn chưa thể báo thù. Cảm giác bất lực và tội lỗi dâng lên, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Cô cảm thấy không thể ở lại nơi này thêm nữa, nỗi đau sẽ nuốt chửng cô. Hi Nguyệt khoác vội chiếc túi, bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Làn gió buổi sớm mang theo hơi lạnh, cô kéo chặt áo, bước đi vô định, không biết phải đi đâu, không biết tiếp theo phải làm gì. Một cảm giác mông lung, lạc lõng bao trùm lấy cô.