Chương 3 : Gặp Lại Cố Nhân

Mấy ngày trôi qua, hoàng cung Tấn Dương vẫn bình lặng như mặt hồ thu, nhưng bên dưới là những con sóng ngầm mà chỉ Yến Vô Song mới cảm nhận được. Nàng không còn lãng phí thời gian vào những buổi yến tiệc vô bổ hay những trò tiêu khiển của nữ nhi. Tẩm cung của Trưởng công chúa giờ đây trở thành một thư phòng thu nhỏ, nơi nàng ngày đêm nghiền ngẫm binh thư, sử sách, tìm kiếm trong kho tàng tri thức của tiền nhân những phương kế để thay đổi vận mệnh.

Nàng biết rõ, quyền lực không tự nhiên mà có. Chỉ dựa vào sự sủng ái của Phụ hoàng là không đủ. Nàng cần những đồng minh thực sự, những người sẽ đứng về phía nàng khi bão tố ập đến. Và người đầu tiên nàng nghĩ đến, chính là người em trai cùng mẹ, Thái tử Yến Tự Lễ.

Kiếp trước, nàng và Tự Lễ tuy là chị em ruột nhưng lại xa cách. Nàng chê hắn yếu đuối, ham mê văn chương mà thiếu đi khí phách của bậc đế vương. Ngược lại, nàng lại thân thiết với Yến Tự Toàn, đứa em cùng cha khác mẹ khéo miệng, giỏi nịnh nọt. Đó là sai lầm lớn nhất của nàng. Nàng đã bỏ qua một quân vương nhân từ để đặt cược vào một kẻ bất tài, cuối cùng thua cả giang sơn.

Kiếp này, nàng sẽ sửa chữa sai lầm đó.

Nàng không vội vã đến Đông Cung. Một sự thay đổi quá đột ngột sẽ gây nghi ngờ. Nàng chọn một cách tinh tế hơn. Nàng gọi thị nữ tâm phúc Huyên Nhi đến, tự tay viết một phương thuốc bổ, rồi dặn dò kỹ lưỡng: “Ngươi hãy đến ngự thiện phòng, đích thân giám sát họ hầm món canh sâm này. Nhớ phải hầm đủ ba canh giờ, cho đến khi thịt gà mềm rục. Sau đó, tự tay ngươi mang đến Đông Cung cho Thái tử.”

Nàng dừng lại một chút, nói thêm: “Cứ nói là ta thấy Thái tử dạo này học hành vất vả, lo cho sức khỏe của người. Nhân tiện nhắc người, trời đã chuyển lạnh, phải nhớ mặc thêm y phục, đừng để nhiễm bệnh.”

Tại Đông Cung, Yến Tự Lễ đang chau mày đọc sách. Chàng là Thái tử, là người kế vị tương lai, nhưng trong lòng luôn cảm thấy cô độc. Phụ hoàng nghiêm khắc, các huynh đệ khác thì hoặc ghen tị, hoặc chỉ biết chơi bời. Ngay cả người chị ruột duy nhất cũng tỏ ra lạnh nhạt. Chàng đã quen với việc một mình gánh vác áp lực.

Khi Huyên Nhi mang khay đựng canh sâm nóng hổi đến, nói rõ là do Trưởng công chúa đặc biệt sai người làm, Yến Tự Lễ đã sững sờ. Chàng gần như không tin vào tai mình.

“Trưởng tỷ… thực sự nói là cho ta sao?” Chàng ngập ngừng hỏi lại.

“Bẩm điện hạ, chính xác là cho người ạ.” Huyên Nhi mỉm cười, truyền đạt lại từng lời dặn dò của Vô Song. “Công chúa còn lo lắng cho sức khỏe của người, dặn người phải bảo trọng long thể.”

Yến Tự Lễ lặng người đi một lúc lâu. Chàng cầm lấy thìa, múc một muỗng canh đưa lên miệng. Hơi ấm của món canh lan tỏa khắp cơ thể, nhưng thứ làm chàng ấm lòng hơn cả, chính là sự quan tâm bất ngờ từ người chị gái. Đã bao lâu rồi, chàng mới lại cảm nhận được tình thân ruột thịt này? Một cảm giác ấm áp và vui sướng len lỏi trong tim, xua tan đi bao mệt mỏi và phiền muộn.

Chàng hỏi thăm Huyên Nhi về “cơn ác mộng” của Vô Song, thể hiện rằng chàng vẫn luôn để tâm đến chị. Một chén canh nhỏ, vài lời quan tâm, đã vô hình kéo gần khoảng cách giữa hai chị em, đặt nền móng cho một liên minh vững chắc nhất trong hoàng tộc.

Vài tuần sau, trong cung tổ chức một buổi đại yến. Vô Song ngồi trên kiệu hoa lộng lẫy, gương mặt trang điểm tinh xảo, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Nàng nhớ như in, chính tại buổi yến tiệc này kiếp trước, nàng đã ra tay cứu giúp Ân Triệt, để rồi bị con sói đó lợi dụng lòng tốt, từng bước biến nàng thành một quân cờ trong kế hoạch của hắn. Lần này, mọi chuyện sẽ khác.

Đúng như ký ức của nàng, khi kiệu đi ngang qua một khu rừng trúc vắng vẻ, tiếng la hét và cười cợt vang lên.

“Ha ha, một thái tử của tiểu quốc Tề mà cũng dám vênh váo à? Ân Triệt, ngươi quỳ xuống chui qua háng bọn ta, bọn ta sẽ tha cho ngươi!”

Đó là giọng của Yến Tự Toàn. Vô Song ra hiệu cho đoàn người dừng lại, nàng im lặng lắng nghe.

Tiếng Ân Triệt vang lên, yếu ớt nhưng không mất đi vẻ kiêu ngạo: “Ta là Thái tử một nước, các ngươi không được làm nhục ta như vậy!”

“Thái tử? Một nước chư hầu sắp bị diệt vong thì có thái tử gì chứ!” Yến Tự Toàn cười khẩy.

Vô Song biết, đây là một vở kịch. Một vở kịch được Ân Triệt dàn dựng công phu để thu hút sự chú ý và lòng thương hại của nàng. Kiếp trước, nàng đã rơi vào bẫy.

Bỗng nhiên, một tiếng “Bốp!” vang lên, theo sau là tiếng la của Yến Tự Toàn. Ân Triệt đã nhân lúc bọn chúng sơ hở, đấm cho Tự Toàn một cú rồi liều mạng bỏ chạy. Và hướng hắn chạy, không đâu khác, chính là phía kiệu của Vô Song.

Hắn lao ra khỏi rừng trúc, y phục có phần rách rưới, mái tóc rối bù, dáng vẻ vô cùng chật vật. Hắn “vô tình” vấp ngã ngay trước kiệu của nàng, rồi ngẩng lên, đôi mắt phượng nhìn nàng đầy kinh ngạc, uất ức và cầu cứu. Một diễn xuất hoàn hảo.

Tất cả mọi người đều nghĩ Trưởng công chúa sẽ nổi giận với đám người Yến Tự Toàn và ra tay giúp đỡ vị thái tử đáng thương. Nhưng Vô Song đã làm một việc không ai ngờ tới.

Nàng vén rèm, bước xuống kiệu. Dáng người cao ráo, uyển chuyển trong bộ cung phục hoa lệ. Nàng chậm rãi tiến đến trước mặt Ân Triệt đang quỳ rạp dưới đất.

“Chát!”

Một tiếng tát vang dội, khô khốc và tàn nhẫn. Yến Vô Song đã dùng hết sức tát thẳng vào gương mặt tuấn mỹ của Ân Triệt. Cả khu rừng trúc như lặng đi. Ân Triệt sững sờ, gò má nóng rát, sự kinh ngạc trong mắt hắn không còn là diễn xuất nữa.

Yến Tự Toàn và đám bạn vừa chạy tới cũng chết trân tại chỗ.

Vô Song lúc này mới cất giọng, lạnh lùng nhưng lại mang vẻ ngạc nhiên giả tạo: “Kẻ nào to gan dám xông vào kiệu giá của bản cung! A, thì ra là Thái tử Tề quốc.” Nàng đưa tay che miệng. “Thật thất lễ, ta còn tưởng là thích khách nên mới ra tay phòng vệ. Thái tử không sao chứ?”

Lời nói của nàng vừa là một cái cớ hoàn hảo, vừa là một sự sỉ nhục cay đắng. Nàng đã biến hắn từ một nạn nhân đáng thương thành một kẻ lỗ mãng, đường đột.

Ân Triệt cúi gằm mặt, bàn tay dưới tay áo siết chặt lại. Hắn hiểu rồi. Nàng đã nhìn thấu tất cả. Cái tát này không phải là vô tình, mà là một lời cảnh cáo.

Vô Song quay sang nhìn Yến Tự Toàn, giọng điệu nghiêm khắc hơn: “A Toàn, còn không mau qua xin lỗi Thái tử đi. Trước đại yến mà còn gây ra chuyện ồn ào như vậy, làm mất mặt hoàng gia. Tất cả các ngươi, mau đi về đại điện cho ta!”

Nàng không hề đả động đến chuyện ai đúng ai sai, chỉ quy kết tất cả là “làm mất trật tự”. Yến Tự Toàn và đám bạn sợ hãi vâng dạ rồi chuồn thẳng.

Giờ chỉ còn lại Vô Song và Ân Triệt. Nàng đứng trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt không còn vẻ giả tạo mà là sự khinh miệt và lạnh lẽo.

“Thái tử Tề quốc đường đường là khách quý, sao lại không có người hầu bên cạnh để xảy ra cớ sự này?” Nàng hỏi, giọng đầy mỉa mai. “Thôi được rồi, đứng lên đi. Thuận Nhi,” nàng gọi một thái giám của mình, “ngươi đưa Thái tử đến đại điện. Nhớ phải chăm sóc người cho cẩn thận.”

Hai chữ “chăm sóc” được nàng nhấn mạnh, vừa như một sự ban ơn, vừa như một lời đe dọa.

Nói rồi, nàng quay người bước lên kiệu, không thèm nhìn lại Ân Triệt lần nào nữa.

Ân Triệt từ từ đứng dậy, phủi bụi trên áo. Gò má vẫn còn đau rát, nhưng nỗi đau thể xác sao bằng sự chấn động trong lòng. Hắn nhìn theo bóng kiệu của Vô Song đang xa dần. Ánh mắt nàng lúc nãy, lạnh lẽo, sắc bén, thấu suốt tâm can. Đó không phải là ánh mắt của một công chúa được nuông chiều, mà là của một đối thủ thực sự.

Hắn đã lầm. Yến Vô Song không phải là con mồi, mà là một con phượng hoàng lửa còn nguy hiểm hơn cả hắn tưởng.

Hắn bất giác mỉm cười, một nụ cười cay đắng nhưng cũng đầy hứng thú.

“Thì ra… là gặp phải đồng loại…”

Ván cờ này, dường như đã trở nên thú vị hơn rất nhiều.




LIÊN HỆ ADMIN