Chương 14 : Ghen Tuông Và Hiến Tế

Đêm trên đảo tối đen như mực. Trong căn chòi gỗ chật hẹp, ánh lửa le lói hắt lên gương mặt ai cũng mệt mỏi, nhưng nỗi căng thẳng thì chưa hề vơi bớt.

Tôi ngồi dựa lưng vào vách, vết xước trên tay rát bỏng. Khả Tinh ngồi sát bên, tay cô cẩn thận băng lại cho tôi bằng mảnh vải rách. Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng ánh nhìn lại dịu dàng đến lạ.

Anh Tiểu Phàm… nếu lúc đó anh buông tay… em đã không còn ở đây nữa.

Tôi mỉm cười nhạt, giọng khàn đặc:

Anh sẽ không bao giờ buông tay em. Dù ở vực sâu hay giữa đàn thú dữ.

Ánh mắt cô sáng lên, môi run run như muốn đáp lại, nhưng một giọng nói lạnh lùng vang lên:

Anh nói hay thật đấy. Vậy còn em thì sao, Tiểu Phàm?


Cả tôi và Khả Tinh đều sững lại. Trịnh Vân Nhi đứng ngay cửa chòi, gương mặt tái nhợt, ánh mắt long lanh ngấn nước.

Không khí đông cứng.

Khả Tinh vội buông tay tôi, cúi mặt.

Tôi đứng lên, bước tới, khẽ gọi:

Vân Nhi… chuyện không như em nghĩ. Lúc đó Khả Tinh suýt rơi xuống…

Cô ngắt lời, giọng run rẩy:

Em không mù. Em thấy rõ hai người ôm nhau. Em thấy rõ nụ hôn đó.

Từng lời như nhát dao cứa vào tim tôi.


Vân Nhi lao tới, nước mắt trào ra:

Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, anh đã ôm em, đã hôn em! Vậy mà chỉ trong chớp mắt… anh lại thuộc về cô ấy sao?

Tôi bối rối, không tìm được lời giải thích.

Khả Tinh cắn môi, đôi mắt long lanh:

Là em… là em không kìm được. Đừng trách anh ấy.

Vân Nhi quay phắt lại, giọng nghẹn:

Chị tưởng em nói vậy thì em sẽ yên tâm à? Ở nơi địa ngục này, em chỉ còn mỗi anh ấy…

Không gian như nổ tung.

Tôi gầm lên, đập mạnh tay xuống sàn:

ĐỦ RỒI! Đây không phải lúc cãi vã! Ngày mai chúng ta còn chưa biết có sống nổi hay không. Các em muốn anh chết gục ngay trong tim mình sao?

Cả hai im lặng, nước mắt lăn dài.


Đúng lúc đó, tiếng trống dồn dập vang lên ngoài quảng trường.

Một thổ dân mở cửa chòi, quát lớn:

Ra ngoài! Tù trưởng có lệnh!

Chúng tôi bị lôi ra giữa quảng trường. Ngọn lửa khổng lồ cháy sáng rực, bóng người nhảy múa điên loạn quanh vòng tròn.

Hoắc Minh Nguyệt đứng trên bục, giơ giáo lên cao:

Theo luật, sau ba ngày thử thách, phải có một linh hồn hiến tế để đất và trời ban phước.

Cả bộ tộc gào rú, đập trống, nhảy cuồng loạn.

Tim tôi thắt lại.

Hiến tế…?” – Vân Nhi lạc giọng.

A Khiêm cau mày, thì thầm:

Ta quên mất… đúng rồi. Đây là luật cổ xưa. Dù khách hay dân làng, cũng phải chọn một người dâng cho lửa.


Hoắc Minh Nguyệt cười lạnh, chỉ thẳng vào chúng tôi:

Trong các ngươi, phải có một người bước vào lửa. Nếu không… tất cả sẽ chết.

Đám thổ dân gào rú, mắt đỏ ngầu, tiếng trống dội ầm ầm.

Tôi siết chặt cây gậy, máu nóng sôi lên.

Đây không phải luật… mà là giết người!

Hoắc Minh Nguyệt nhếch môi:

Trên đảo này, luật là máu. Không phục, ngươi có thể thay thế.


Vân Nhi bật khóc, ôm chặt lấy tôi:

Không! Anh không được! Em… em sẽ đi thay…

Tôi quay phắt lại, gầm lên:

Đừng nói bậy! Anh thà chết chứ không để em vào đó!

Khả Tinh run rẩy bước lên:

Nếu phải chọn, để em… Em đã nợ anh quá nhiều…

Tôi nhìn cả hai, tim như bị xé làm đôi.

Trong giây phút hỗn loạn ấy, Khang Vĩ cười khẩy, bước ra:

Nếu phải chọn, thì nên chọn kẻ yếu nhất. Ở đây… chẳng phải Vân Nhi chính là gánh nặng lớn nhất sao?


CÂM MIỆNG!” – tôi gầm lên, lao tới đấm thẳng vào mặt hắn.

Hắn lảo đảo, máu trào nơi khóe môi, nhưng vẫn cười man rợ:

Mày nghĩ mày giữ nổi tất cả sao, Tiểu Phàm? Trên đảo này, chỉ kẻ mạnh mới sống. Đến lúc mày phải chọn rồi.


Ngọn lửa bùng cao, trống dồn dập như thúc giục. Bộ tộc hò hét điên cuồng.

Trong mắt tôi, Vân Nhi khóc nghẹn, Khả Tinh lặng lẽ cắn môi, Khang Vĩ cười hiểm độc.

Tôi siết chặt nắm tay, gầm thét trong lòng:

Nếu luật là máu… thì anh sẽ đạp nát cái luật đó!




LIÊN HỆ ADMIN