Chương 2 : Giấc Mộng Kim Long
Cảm giác lạnh lẽo của nền gạch dưới chân trần đã xua tan đi những hoài nghi cuối cùng. Yến Vô Song đứng trong tẩm cung quen thuộc, nhưng tâm trí nàng lại đang quay cuồng với những ký ức kinh hoàng của kiếp trước. Mùi máu tanh, tiếng gươm đao, ánh mắt tuyệt vọng của những binh sĩ cuối cùng, và cả gương mặt đắc thắng của Ân Triệt. Tất cả vẫn còn rõ mồn một, như một vết sẹo khắc sâu vào linh hồn.
Nhưng đây không phải là địa ngục. Đây là sự thật. Nàng đã trở lại.
“Công chúa, người sao vậy? Sắc mặt người trông không tốt.” Từ ma ma lo lắng bước tới, cầm một chiếc áo choàng khoác lên vai nàng. “Nền đất lạnh lắm, người vừa khỏi bệnh, không thể để nhiễm phong hàn nữa đâu ạ.”
Vô Song nhìn vú nuôi, người đã chăm sóc nàng từ thuở lọt lòng, trong lòng dâng lên một nỗi ấm áp và chua xót. Kiếp trước, khi nàng tung hoành trên chiến trường, bà đã xuất cung, và từ đó hai người không còn gặp lại. Giờ đây được thấy bà bằng xương bằng thịt, nàng mới thực sự tin rằng ông trời đã cho nàng một cơ hội.
Nhưng nàng không có thời gian để chìm đắm trong cảm xúc. Nàng phải hành động. Ngay lập tức.
“Ma ma, giúp con thay y phục. Con phải đi gặp Phụ hoàng.” Giọng nàng kiên quyết, không còn vẻ nũng nịu hay bướng bỉnh của một thiếu nữ mười bảy tuổi, mà là sự đanh thép của một vị tướng đã quen ra lệnh.
Từ ma ma ngạc nhiên: “Nhưng thưa công chúa, Hoàng thượng đã dặn người phải tĩnh dưỡng nửa tháng, không được ra khỏi cung kia mà.”
“Con có việc khẩn cấp.” Vô Song không giải thích nhiều. Nàng nhanh chóng chọn một bộ trang phục kín đáo nhưng không kém phần uy nghiêm. Khi nàng tự mình búi tóc, động tác nhanh gọn và dứt khoát khiến Từ ma ma càng thêm kinh ngạc. Công chúa của bà dường như đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một giấc ngủ. Nàng không còn là một cô bé chỉ biết buồn giận vì bị cấm học võ, mà đã trở thành một người khác, một người có mục tiêu rõ ràng và ánh mắt sắc bén đến đáng sợ.
Mặc kệ sự can ngăn của đám cung nữ thái giám, Vô Song một mình sải bước nhanh về phía Thanh Hòa Điện, tẩm cung của Phụ hoàng. Nàng biết rõ, thời điểm này, sức khỏe của Phụ hoàng đã bắt đầu suy yếu. Kiếp trước, vì mải mê với những nỗi buồn trẻ con, nàng đã không nhận ra điều đó cho đến khi quá muộn. Nhưng kiếp này, nàng sẽ không để lỡ bất cứ điều gì.
Bước vào Thanh Hòa Điện, một mùi thuốc bắc thoang thoảng xộc vào mũi. Vô Song khựng lại. Nàng nhớ, mùa thu năm đó chưa lạnh đến mức phải đốt than sưởi trong điện. Nàng liếc nhìn một góc, quả nhiên thấy một lò than đang cháy âm ỉ. Trái tim nàng thắt lại. Phụ hoàng đã bệnh nặng hơn nàng tưởng.
Hoàng đế Khương Quốc đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, xem xét tấu chương. Thấy con gái đột ngột xông vào với dáng vẻ thất thần, xiêm y có phần vội vã, ông không những không trách mắng mà còn lo lắng hỏi: “Vô Song, sao con lại đến đây? Trông con kìa, có phải đã gặp ác mộng không?”
Chỉ một câu nói quan tâm của ông đã khiến lớp phòng bị cứng rắn của Vô Song gần như sụp đổ. Nàng đã sống một kiếp không cha, một mình gồng gánh cả giang sơn. Giờ đây được nghe lại giọng nói ấm áp này, nỗi uất ức, đau thương và cả sự hối hận của kiếp trước bỗng chốc trào dâng. Nàng chạy đến bên giường, quỳ sụp xuống, ôm lấy tay cha mà khóc nức nở.
“Phụ hoàng! Phụ hoàng ơi!”
Nàng khóc cho người cha bệnh trọng mà nàng đã không thể ở bên chăm sóc. Nàng khóc cho cơ đồ tổ tiên đã tan thành mây khói trong tay nàng. Nàng khóc cho chính mình, cho một kiếp cô độc và bi thương.
Hoàng đế thấy con gái yêu khóc thương tâm đến vậy thì đau lòng khôn xiết. Ông vỗ về lưng nàng: “Ngoan, đừng khóc. Con gái của trẫm gặp phải chuyện gì mà uất ức đến thế? Nói cho Phụ hoàng nghe.”
Vô Song biết, đây chính là thời cơ. Nàng ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhưng ánh nhìn lại vô cùng tỉnh táo, giọng nói đầy sợ hãi và gấp gáp.
“Phụ hoàng, con… con vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Con mơ thấy một con rồng vàng to lớn đang bay lượn trên bầu trời Khương Quốc chúng ta. Rồng vàng uy nghi, tỏa ánh hào quang rực rỡ. Nhưng rồi, từ phương Đông, một con rồng xanh bất ngờ xuất hiện. Nó vô cùng hung hãn, lao tới cắn xé rồng vàng. Rồng vàng chiến đấu kiên cường nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Máu rồng vàng đổ xuống như mưa, cả hoàng cung… cả hoàng cung chìm trong biển lửa, tiếng than khóc vang trời…”
Nàng kể lại giấc mơ, từng câu từng chữ đều mang theo sự run rẩy và hoảng loạn tột độ. Rồng vàng là biểu tượng của hoàng gia Khương Quốc, còn rồng xanh, ngũ hành thuộc Mộc, trấn giữ phương Đông, không gì khác chính là ám chỉ Tề Quốc.
Hoàng đế nghe xong, sắc mặt vốn đang ôn hòa bỗng trở nên nghiêm trọng. Ông là một bậc đế vương, nhưng cũng là người tin vào điềm báo của trời đất. Giấc mơ này, lại từ miệng của đứa con gái mà ông xem như quốc bảo, như điềm lành của đất nước nói ra, không thể không khiến ông suy nghĩ.
Vô Song thấy Phụ hoàng đã tin, bèn nén đi nỗi đau trong lòng, ánh mắt ánh lên vẻ quật cường: “Lúc đó, con chỉ hận trong tay không có bảo kiếm. Nếu có, con nhất định đã chém bay đầu con rồng xanh kia để bảo vệ rồng vàng của chúng ta!”.
Câu nói này như đánh trúng vào tâm can của hoàng đế. Ông sững người, rồi bật cười ha hả, tiếng cười mang theo sự tự hào và tán thưởng. Ông xoa đầu con gái: “Ha ha! Không hổ là con gái của trẫm! Có khí phách!”.
Vô Song biết, nàng đã thành công bước đầu. Hạt giống nghi ngờ về Tề Quốc đã được gieo vào lòng Phụ hoàng. Và quan trọng hơn, nàng đã cho ông thấy, nàng không còn là một đứa trẻ chỉ biết nũng nịu, mà là một người có thể gánh vác trọng trách.
Sau khi an ủi Vô Song một lúc, hoàng đế lệnh cho nàng lui về nghỉ ngơi. Bước ra khỏi Thanh Hòa Điện, cơn gió thu se lạnh thổi qua khiến Vô Song tỉnh táo hơn. Nàng không vội về cung ngay mà đi dạo trong ngự hoa viên. Nỗi đau mất cha, mất nước vẫn còn đó, nhưng giờ đây, trong lòng nàng là một sự bình tĩnh và quyết tâm sắt đá.
Ván cờ đã được bày lại. Kiếp này, nàng sẽ không để bất cứ ai thao túng. Nàng phải nắm quyền chủ động.
Đang miên man suy nghĩ, một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt nàng. Chàng trai trẻ mặc áo bào gấm thêu ám văn, dáng người cao ráo, thanh tú như ngọc, khí chất ôn hòa như gió xuân. Chàng đang đi ngược chiều với nàng, thấy đoàn người của công chúa thì vội dừng bước, cúi đầu hành lễ.
“Thần, Tiêu An Hòa, tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.”
Tiêu An Hòa. Cái tên này khiến tim Vô Song khẽ nhói lên. Kiếp trước, khi Tấn Dương thất thủ, cả gia tộc Tiêu thị, từ Tiêu thái sư đến Tiêu An Hòa, không một ai đầu hàng. Họ đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đầu bị treo trước cổng thành. Lòng trung nghĩa ấy, nàng cả đời không quên. Kiếp này gặp lại, chàng vẫn chỉ là một thiếu niên mười tám, đôi mắt trong veo, gương mặt còn vương nét ngây thơ.
Nàng dừng lại, điều mà kiếp trước nàng chưa từng làm.
“Tiêu thị đọc, miễn lễ.” Giọng nàng dịu hơn thường ngày. “Đã lâu không gặp. Tiêu đại nhân dạo này vẫn khỏe chứ?”
Tiêu An Hòa thoáng ngạc nhiên. Công chúa trước nay kiêu ngạo, ít khi chủ động bắt chuyện với ai, hôm nay lại hỏi thăm cả phụ thân mình. Chàng ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Vô Song, rồi nhanh chóng cúi xuống, đôi tai hơi ửng đỏ.
“Bẩm điện hạ, đa tạ người quan tâm, gia phụ vẫn an khang.”
Vô Song nhìn vẻ mặt có phần bối rối của chàng trai trẻ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nàng biết, chàng trai này, cùng với lòng trung thành của gia tộc chàng, sẽ là một quân cờ vô cùng quan trọng trên bàn cờ phục hưng Khương Quốc của nàng. Một quân cờ mà nàng sẽ dùng cả sự chân thành để đối đãi.
Nàng khẽ gật đầu, không nói gì thêm, rồi cho xe辇 tiếp tục đi. Tiêu An Hòa đứng tại chỗ, đợi cho bóng nàng khuất hẳn mới dám ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu và suy tư.
Về đến tẩm cung, Vô Song ngồi trước gương đồng, nhìn vào dung nhan trẻ trung của mình. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Nàng phải cứu Phụ hoàng, phải liên kết với Yến Tự Lễ, phải tranh thủ sự ủng hộ của những trung thần như Tiêu gia, và quan trọng nhất, phải ngăn chặn sự trỗi dậy của Ân Triệt.
Bàn cờ này, nàng đã biết trước nước đi của đối thủ. Lần này, nàng nhất định sẽ không thua.