Chương 2 : Giao Hoan Trong Tuyệt Vọng
Một tháng sau ngày Ngô thẩm qua đời, cuộc sống ở Linh Cốc Thôn dần trở lại quỹ đạo vốn có. Lưu Nhĩ Kỳ đã hoàn toàn gánh vác trách nhiệm của một người mẹ. Mỗi sáng, cô chuẩn bị bữa ăn đơn sơ cho Tường Nhi, sau đó đưa cậu bé đến lớp học tạm bợ của làng, nơi cô vừa là cô giáo, vừa là người chị, người bạn của lũ trẻ. Chiều về, hai mẹ con lại cùng nhau lên rừng kiếm củi, hái rau. Cuộc sống tuy vất vả nhưng đong đầy tình yêu thương. Tường Nhi ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cậu bé là nguồn an ủi lớn nhất, là lý do để cô tiếp tục mạnh mẽ ở thế giới xa lạ này.
Thế nhưng, sự bình yên vốn mong manh như sương khói sớm mai.
Một buổi trưa, chị Lý hàng xóm vội vã chạy đến nhà cô, vẻ mặt đầy lo lắng. “Thất Nương, cô có biết không? Linh Quốc và Nguyệt Quốc đang giao tranh ác liệt ở biên giới. Làng ta tuy hẻo lánh nhưng lại nằm ngay ranh giới giữa hai nước, nguy hiểm lắm. Cô nhớ dặn Tường Nhi đừng chạy đi chơi xa nhé.”
Tim Lưu Nhĩ Kỳ thắt lại. Chiến tranh. Hai từ đó ở thế giới hiện đại đã đủ đáng sợ, huống chi là ở thời đại loạn lạc này. Cô sực nhớ ra, sáng nay lão phu tử trong làng có nói sẽ dẫn lũ trẻ đi dã ngoại ở khu rừng phía đông. Nơi đó rậm rạp và hiểm trở, lại gần khu vực giao tranh. Một nỗi bất an khủng khiếp xâm chiếm lấy tâm trí cô.
“Chị Lý, cảm ơn đã báo tin. Em phải đi tìm Tường Nhi ngay!”
Không một chút do dự, cô lao ra khỏi nhà, chạy về phía đông. Con đường mòn dẫn vào rừng ngày thường vốn yên tĩnh, nay bỗng trở nên âm u, đáng sợ. Càng vào sâu, tim cô càng đập mạnh. Cô không biết rằng, quyết định vội vã này sẽ đẩy cô vào một cơn ác mộng, thay đổi hoàn toàn số phận của cô.
Cùng lúc đó, ở một góc khác của khu rừng, Bạch Tử Thanh đang lảo đảo bước đi, mỗi bước chân nặng như đeo chì. Hơi thở anh nóng rực, toàn thân như có hàng vạn con kiến đang bò. Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng thường ngày giờ đỏ bừng, những đường gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Anh là đại tướng quân của Linh Quốc, người được mệnh danh là “bất khả chiến bại”, nhưng hôm nay anh đã rơi vào cái bẫy hiểm độc của kẻ thù.
Công chúa Ô Lan Nhi của Nguyệt Quốc, một người đàn bà xảo quyệt và tàn nhẫn. Ả đã dùng mỹ nhân kế, mời anh đến một cuộc đàm phán riêng, rồi lén hạ “hợp hoan tán” vào rượu của anh. Anh đã quá khinh suất, quá tự tin vào bản lĩnh của mình mà không hề đề phòng một nữ nhân. May mắn thay, với nội công thâm hậu, anh đã cố gắng dùng chân khí áp chế phần nào dục vọng đang bùng cháy, liều mạng phá vòng vây thoát ra ngoài. Nhưng anh biết, mình không thể cầm cự được bao lâu nữa. Dược tính của loại độc này quá mạnh.
Anh gục xuống một gốc cây cổ thụ, cơ thể co giật. Cơn nóng rực từ đan điền lan tỏa ra khắp cơ thể, thiêu đốt lý trí anh. Anh cố gắng vận công lần nữa, nhưng vô ích. Dục vọng như một con mãnh thú đang gầm gào, muốn xé toạc cơ thể anh. Anh tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi cái chết do vỡ mạch máu mà chết.
Đúng lúc này, tiếng bước chân sột soạt trên lá khô ngày một gần.
Lưu Nhĩ Kỳ vừa chạy vừa gọi tên Tường Nhi trong vô vọng. Lòng cô như lửa đốt. Bỗng, cô nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào gốc cây, dáng vẻ vô cùng khổ sở. Lòng tốt trỗi dậy, cô quên cả nỗi sợ hãi mà tiến lại gần.
“Này anh, anh không sao chứ?” Cô rụt rè hỏi, đưa tay chạm nhẹ vào vai anh. Người đàn ông không trả lời, chỉ rên rỉ những âm thanh đau đớn.
Làn da anh nóng như lửa đốt. “Trời ơi, anh sốt cao quá!” Cô lo lắng, theo phản xạ của một người quen chăm sóc người khác, cô đưa mu bàn tay mình lên áp vào trán anh để kiểm tra nhiệt độ.
Chính cái chạm nhẹ nhàng, mát lạnh đó đã trở thành mồi lửa cuối cùng, đốt cháy rụi tàn tích lý trí còn sót lại của Bạch Tử Thanh. Anh không nghe thấy cô nói gì, chỉ cảm nhận được một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng khi làn da mềm mại của cô tiếp xúc với mình. Bản năng nguyên thủy trỗi dậy, chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí. Anh chộp lấy cổ tay cô, sức lực mạnh đến mức khiến cô đau điếng.
“A!” Lưu Nhĩ Kỳ hét lên vì sợ hãi, cố gắng giằng tay ra nhưng vô ích.
Trong đôi mắt cô, người đàn ông tuấn tú bỗng trở nên đáng sợ như một con ác quỷ. Anh không nói một lời, chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu, đầy dục vọng nhìn cô chằm chằm. Bất ngờ, anh kéo mạnh cô vào lòng, đôi môi thô bạo của anh ngấu nghiến lấy môi cô.
“Ưm… Buông ra!” Cô hoảng loạn tột độ, dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra, nhưng cơ thể anh nặng trình trịch, vững như bàn thạch.
Tiếng khóc và sự chống cự của cô dường như càng kích thích con thú hoang trong anh. Một tiếng “xoẹt” vang lên, chiếc áo vải thô của cô bị xé toạc. Làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá. Anh như một con sư tử đói, điên cuồng cắn xé, chiếm đoạt.
Nước mắt Lưu Nhĩ Kỳ tuôn rơi như mưa. Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng và nhục nhã đến thế. Cô đã xem qua phim ảnh, đã đọc qua tiểu thuyết, cô biết thế nào là thuốc kích dục, nhưng không bao giờ ngờ rằng mình lại rơi vào tình cảnh bi thảm này. Cô đã nghĩ anh chỉ bị sốt! Sự hối hận, căm giận và sợ hãi đan xen, giày vò tâm can cô. Tiếng kêu cứu của cô nghẹn lại trong cổ họng, cô sợ rằng điều đó sẽ càng khiến anh trở nên hung bạo hơn. Cuối cùng, mọi sự phản kháng đều trở nên vô nghĩa. Cô nhắm mắt lại, mặc cho thân thể mình bị chà đạp, linh hồn bị xé nát.
Sau một hồi giày vò điên cuồng, người đàn ông cuối cùng cũng gục xuống, kiệt sức và thiếp đi trên người cô. Cơn mưa rào của dục vọng qua đi, để lại một bãi chiến trường tan hoang. Lưu Nhĩ Kỳ nằm đó, thân thể đau nhức, tâm hồn tan nát. Cô nhìn bộ quần áo đã rách bươm, không thể mặc lại được nữa, nước mắt lại trào ra. Trời đã sắp tối, Tường Nhi vẫn đang ở đâu đó một mình. Cô không thể gục ngã ở đây.
Cô gắng gượng đẩy cơ thể nặng trĩu của người đàn ông sang một bên, khó khăn mặc chiếc áo choàng ngoài của anh lên người. Chiếc áo quá rộng, mang theo hơi thở nam tính xa lạ khiến cô rùng mình. Cô không dám nhìn lại khuôn mặt của kẻ đã hủy hoại mình, chỉ vội vã đứng dậy, lảo đảo chạy đi, bỏ lại cơn ác mộng kinh hoàng phía sau.
Khi Bạch Tử Thanh tỉnh lại, trời đã rạng sáng. Anh thấy mình đang nằm trong lều chỉ huy của doanh trại. Đầu anh đau như búa bổ, nhưng cơ thể đã không còn nóng rực. Ký ức về đêm qua ập về một cách mơ hồ. Một người con gái… một thân thể mềm mại… tiếng khóc nức nở… Đó là mơ hay thực?
“Tướng quân, ngài tỉnh rồi!” Hiên Dật, quân sư của anh, bước vào, trên tay bưng một bát thuốc. “Quân y đã dùng thuốc giải hết độc tính còn sót lại trong người ngài. Tướng quân, lần này ngài quá liều lĩnh rồi!”
“Hiên Dật, hôm qua… có phải đã có một người phụ nữ…” Bạch Tử Thanh ngập ngừng hỏi, giọng khàn đặc.
“Đúng vậy,” Hiên Dật gật đầu. “Khi chúng tôi tìm thấy ngài, ngài đang bất tỉnh, bên cạnh là một bộ y phục nữ nhân bị xé nát. Xem ra, cô gái đó đã cứu ngài một mạng. Nhưng kỳ lạ là áo choàng của ngài đã biến mất, chắc là bị cô ấy lấy đi rồi. Tướng quân, xem ra lúc đó ngài rất ‘mãnh liệt’ nhỉ?” Hiên Dật không quên nháy mắt trêu chọc.
Bạch Tử Thanh không nói gì, khuôn mặt lạnh đi vài phần. Anh nhớ lại cảm giác khi chiếm đoạt cô gái đó, một cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng. Anh biết đó là lần đầu của cô. Tại sao cô ấy lại rời đi mà không để lại một lời? Trong tay, anh vẫn nắm chặt một mảnh vải rách màu xanh nhạt, còn vương lại chút hương thơm thanh khiết. Đó là thứ duy nhất còn lại của cô.
“Cho người điều tra xem, trong khu vực này có cô gái nào mất tích không,” anh ra lệnh.
“Tướng quân, chiến sự đang căng thẳng…”
“Cứ làm theo lời ta!” Giọng Bạch Tử Thanh đanh lại. Anh nhìn về phía xa, mối thù với Ô Lan Nhi, món nợ với cô gái vô danh, anh nhất định sẽ giải quyết. Nhưng anh không ngờ, cuộc chiến này kéo dài đằng đẵng suốt ba năm, và hình bóng người con gái dưới gốc cây cổ thụ đêm đó, lại trở thành một nỗi ám ảnh, một bí mật không thể xóa nhòa trong tâm trí vị tướng quân lạnh lùng.