Chương 8 : Giao Ước Trong Lồng Son
Thánh chỉ của hoàng đế như một tiếng sét đánh xuống cuộc đời vốn đã đầy giông bão của Lưu Nhĩ Kỳ. Cô không còn khóc, cũng không còn gào thét. Cô chỉ ngồi lặng im trong căn phòng trống trải của Tiêu Dao Vương Phủ, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng sân vắng. Sự tuyệt vọng đã lên đến đỉnh điểm, biến thành một sự tê dại lạnh lẽo. Cô mặc cho các nha hoàn thu dọn hành lý ít ỏi của mình, mặc cho Hoa Tiên Nhi đến nói vài lời khách sáo rồi vội vã rời đi. Cô như một con rối gỗ, không cảm xúc, không phản kháng.
Chẳng bao lâu sau, người của Thống lĩnh phủ đã đến. Không phải là một cỗ xe ngựa xa hoa, cũng không phải là một đoàn tùy tùng rầm rộ. Chỉ có một chiếc xe ngựa bình thường, kín đáo, và vài tên gia nhân mặc thường phục. Sự sắp xếp này cho thấy Bạch Tử Thanh muốn giữ kín chuyện này.
Lưu Nhĩ Kỳ không được đưa đến Thống lĩnh phủ nguy nga, mà được đưa đến một biệt viện riêng biệt nằm ở ngoại ô kinh thành. Nơi này có tên là Bạch Phủ, một cái tên đơn giản nhưng lại như một lời khẳng định chủ quyền. Biệt viện được bao quanh bởi tường cao, bên trong có hoa viên, hồ nước, đình đài, tuy không lộng lẫy bằng vương phủ nhưng lại vô cùng thanh tĩnh và trang nhã. Đối với người khác, đây có thể là một nơi an dưỡng tuyệt vời. Nhưng đối với Lưu Nhĩ Kỳ, nó không khác gì một nhà tù được trang hoàng lộng lẫy hơn.
Điều an ủi duy nhất là Tường Nhi và Mạc Niệm cũng được đưa đến đây ngay sau đó. Vừa nhìn thấy mẹ, Mạc Niệm đã lao vào lòng cô, khóc nức nở. “Mẹ ơi, con tưởng mẹ đi rồi không về nữa.”
Ôm hai đứa con vào lòng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc của chúng, tảng băng trong lòng Lưu Nhĩ Kỳ mới dần tan chảy. Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi. Ít nhất, cô vẫn còn có các con. Chúng là lý do duy nhất để cô tiếp tục sống, tiếp tục chiến đấu.
Đêm đó, Bạch Tử Thanh đến.
Anh vẫn mặc bộ thường phục màu xanh đậm, nhưng khí chất của một vị tướng quân uy dũng vẫn không thể che giấu. Anh đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn ba mẹ con đang quây quần bên nhau. Khung cảnh ấm áp đó khiến lòng anh dấy lên một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác mà anh chưa từng có.
“Mẹ…” Mạc Niệm thấy người lạ, có chút sợ hãi rúc vào lòng mẹ. Tường Nhi thì đứng chắn trước mặt mẹ và em, ánh mắt đầy cảnh giác.
Lưu Nhĩ Kỳ đặt Mạc Niệm xuống, đứng dậy, đối mặt với người đàn ông kia. Cơn tê dại đã qua, giờ đây trong lòng cô chỉ còn lại sự căm hận lạnh như băng và một sự đề phòng cao độ.
“Ngài đến đây làm gì?” Giọng cô lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
Bạch Tử Thanh bước vào phòng, ánh mắt anh lướt qua Mạc Niệm rồi dừng lại trên khuôn mặt cô. “Ta cần một lời giải thích.”
“Giải thích?” Lưu Nhĩ Kỳ cười khẩy, một nụ cười đầy mỉa mai. “Kẻ cần giải thích phải là ngài mới đúng chứ, Bạch thống lĩnh? Ba năm trước, trong khu rừng đó, là ai đã…” Cô cố tình bỏ lửng câu nói, nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.
Sắc mặt Bạch Tử Thanh hơi biến đổi. “Chuyện ba năm trước, là ta có lỗi với cô. Ta bị người khác hãm hại, không thể tự chủ. Nhưng ta không trốn tránh trách nhiệm.” Anh dừng lại, giọng nói trầm xuống. “Đứa bé… Mạc Niệm… có phải là con của ta không?”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, câu hỏi thẳng thắn của anh vẫn khiến tim Lưu Nhĩ Kỳ đập lỡ một nhịp. Cô biết không thể giấu được nữa. Sự giống nhau giữa hai cha con quá rõ ràng.
“Phải thì sao? Mà không phải thì sao?” Cô cố tỏ ra bình tĩnh. “Ngài muốn cướp nó đi khỏi tôi sao? Tôi nói cho ngài biết, Mạc Niệm là con của tôi, chỉ một mình tôi thôi! Ngài không có tư cách!”
“Ta là cha nó!” Bạch Tử Thanh gằn giọng, sự vui mừng khi tìm lại được cốt nhục xen lẫn với sự tức giận vì bị lừa dối suốt ba năm khiến anh không thể giữ được bình tĩnh. “Cô đã giấu ta suốt ba năm trời!”
“Cha?” Lưu Nhĩ Kỳ cười lớn, một nụ cười bi thương. “Đêm đó, khi ngài đối xử với tôi như một con thú, ngài có nghĩ mình là cha không? Ba năm qua, khi mẹ con tôi sống trong sự khinh miệt, nghèo đói, ngài ở đâu? Bây giờ ngài khải hoàn trở về, được người đời tung hô, rồi đột nhiên xuất hiện và nói ngài là cha nó? Bạch Tử Thanh, ngài không thấy nực cười sao?”
Từng lời nói của cô như những nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Anh cứng họng, không thể phản bác. Đúng vậy, anh đã sai. Anh đã không thể tìm thấy cô, đã không thể ở bên cạnh khi cô cần anh nhất.
Thấy anh im lặng, Lưu Nhĩ Kỳ biết mình đã đánh trúng điểm yếu của anh. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại sự bình tĩnh. “Được, tôi có thể ở lại đây. Nhưng ngài phải đáp ứng ba điều kiện của tôi.”
“Cô còn dám ra điều kiện với ta?” Bạch Tử Thanh nhíu mày, sự kiêu ngạo của một vị tướng quân bị thách thức.
“Nếu không, tôi sẽ mang theo hai đứa con, chết ở trước cửa phủ của ngài,” Lưu Nhĩ Kỳ nói một cách dứt khoát, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi. “Để cho cả thiên hạ biết, Thường Thắng tướng quân Bạch Tử Thanh đã bức tử mẹ con tôi như thế nào.”
Bạch Tử Thanh nhìn vào đôi mắt cô, anh thấy được sự quyết liệt trong đó. Anh biết cô không nói đùa. Anh thở dài, sự tức giận dần được thay thế bởi một cảm giác bất lực. “Nói đi.”
“Thứ nhất, tôi sẽ không làm thiếp của ngài, cũng không cần bất cứ danh phận nào. Tôi sẽ sống ở biệt viện này, ngài không được can thiệp vào cuộc sống của tôi.”
“Thứ hai, mối quan hệ giữa chúng ta, và thân phận thực sự của Mạc Niệm, phải được giữ bí mật tuyệt đối. Đối với người ngoài, tôi chỉ là vú nuôi được ngài thuê về để chăm sóc hai đứa trẻ. Tường Nhi vẫn là con trai của tôi.”
“Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất, ngài không bao giờ được phép tách tôi ra khỏi các con tôi. Dù có chuyện gì xảy ra.”
Nghe xong ba điều kiện của cô, cơn giận của Bạch Tử Thanh lại bùng lên. Đặc biệt là điều kiện thứ hai. Không cho phép con trai mình nhận tổ quy tông? Đó là một sự sỉ nhục lớn đối với bất kỳ người đàn ông nào, huống chi là một đại tướng quân như anh.
“Cô đừng có quá đáng!”
“Tôi không quá đáng. Đây là cái giá cho sai lầm của ngài,” Lưu Nhĩ Kỳ đáp trả không chút nao núng. “Nếu ngài đồng ý, chúng ta sẽ sống yên ổn. Nếu không, ngài biết hậu quả rồi đấy.”
Hai người nhìn nhau, không khí trong phòng căng như dây đàn. Tường Nhi và Mạc Niệm sợ hãi nép vào lòng mẹ. Cuối cùng, Bạch Tử Thanh là người phải nhượng bộ. Anh nhìn Mạc Niệm, đứa con trai mà anh vừa tìm lại được, anh không thể để mất nó. Hơn nữa, anh cũng cần thời gian để sắp xếp mọi chuyện, đặc biệt là hai cuộc hôn nhân sắp tới.
“Được. Ta đồng ý với cô.” Anh nói qua kẽ răng, giọng nói đầy bực tức và không cam lòng. “Nhưng cô nên nhớ, đây chỉ là tạm thời.”
Nói rồi, anh quay người, sải bước ra khỏi phòng, cánh cửa bị anh đóng sầm lại một tiếng vang dội.
Lưu Nhĩ Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn ra. Cô ôm chặt hai con vào lòng, nước mắt lại trào ra. Cô đã thắng trong cuộc đối đầu đầu tiên, nhưng cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Cuộc sống trong chiếc lồng son này, bên cạnh người đàn ông vừa là cha của con cô, vừa là kẻ thù của cô, sẽ là một cuộc chiến không có hồi kết.