Chương 5 : Guồng Quay Lặng Lẽ

Giai đoạn tích trữ đầu tiên, tập trung vào các mặt hàng phi thực phẩm, diễn ra suôn sẻ hơn Lâm Du Du tưởng tượng. Các nhà cung cấp chỉ đơn giản xem cô là một bà chủ trẻ tuổi, giàu có và có phần hơi “khác người”, nhưng miễn là tiền được thanh toán sòng phẳng, họ cũng không mấy bận tâm đến việc cô sẽ kinh doanh ra sao ở một nơi hẻo lánh như vậy. Nhà kho của cô cứ đầy rồi lại vơi, vơi rồi lại đầy. Trong không gian dị năng, một ngọn núi vật tư khổng lồ đang dần hình thành: dụng cụ, thuốc men, quần áo, vật dụng vệ sinh… đủ để cô sống sót qua nhiều trận tận thế.

Nhưng cô biết, đó mới chỉ là lớp áo giáp bên ngoài. Lõi sinh tồn, thứ quyết định sự sống và cái chết trong những ngày tháng đen tối nhất, chính là thực phẩm và nước uống. Giờ là lúc guồng quay tích trữ bước vào giai đoạn quan trọng nhất.

Mua lẻ ở siêu thị không còn là giải pháp. Số lượng đó chỉ như muối bỏ bể và quá dễ gây chú ý. Cô cần một nguồn cung cấp sỉ, một người có thể giao hàng tận nơi với số lượng lớn mà không đặt quá nhiều câu hỏi. Sau vài ngày tìm hiểu qua các mối quan hệ trong giới kinh doanh nhỏ lẻ mà cô biết từ kiếp trước, cô đã tìm được mục tiêu của mình: Vũ Đại Tráng.

Vũ Đại Tráng là một chủ vựa nông sản có tiếng ở khu chợ đầu mối, chuyên cung cấp thực phẩm tươi sống và hàng khô cho các nhà hàng, quán ăn trong thành phố. Anh ta nổi tiếng là người làm ăn sòng phẳng, nguồn hàng đa dạng, và quan trọng nhất, anh ta có xe tải riêng và sẵn sàng giao hàng đến những nơi xa xôi, miễn là đơn hàng đủ lớn.

Lâm Du Du gọi điện cho anh ta, tự giới thiệu là chủ siêu thị “An Lành” mới tiếp quản, cần đặt một đơn hàng lớn để chuẩn bị khai trương. Cô liệt kê một danh sách dài dằng dặc: gạo, bột mì, dầu ăn, muối, đường, các loại thịt tươi sống đã qua giết mổ, rau củ quả… số lượng mỗi thứ đủ để một nhà hàng lớn dùng trong cả tháng.

Vũ Đại Tráng ở đầu dây bên kia không giấu được sự ngạc nhiên. Một siêu thị tạp hóa nhỏ ở ngoại ô mà lại đặt đơn hàng lớn như vậy? Nhưng sự chuyên nghiệp và giọng nói bình tĩnh của Lâm Du Du đã thuyết phục anh ta. “Được, cô Lâm. Sáng mai tôi sẽ cho xe chở hàng đến.”

Sáng hôm sau, chiếc xe tải nhỏ hiệu Foton của Vũ Đại Tráng ì ạch lăn bánh trên con đường đất, dừng lại trước cửa hàng “An Lành”. Vũ Đại Tráng nhảy xuống khỏi cabin, một người đàn ông ngoài bốn mươi, dáng người đậm, đôi mắt nhỏ nhưng tinh anh. Anh ta tò mò nhìn cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng chờ sẵn. Cô quá trẻ, quá xinh đẹp so với hình dung của anh về một bà chủ siêu thị ở nơi này.

“Chào anh Tráng, vất vả cho anh rồi.” Lâm Du Du mỉm cười chào, nụ cười lịch sự nhưng không hề có ý thân mật.

“Không vất vả, không vất vả.” Vũ Đại Tráng xua tay, nhưng mắt vẫn không rời khỏi cô. “Cô Lâm, hàng nhiều lắm, cô cho người ra phụ tôi một tay nhé?”

“Không cần đâu ạ, anh cứ cho người chuyển hết vào nhà kho phía sau là được.”

Vũ Đại Tráng càng thêm ngạc nhiên. Một mình cô gái này mà xử lý được cả một xe tải hàng sao? Dù nghi hoặc, anh ta vẫn chỉ đạo hai người làm công nhanh chóng bốc dỡ hàng hóa. Từng bao gạo, từng thùng mì, những tảng thịt lớn được treo trên móc, những sọt rau củ tươi rói… nhanh chóng chất đầy nhà kho vốn trống rỗng. Khung cảnh thật sự đồ sộ.

“Cô Lâm, hàng đã xuống đủ. Mời cô vào kiểm tra và thanh toán.” Vũ Đại Tráng chà hai tay vào nhau, vẻ mặt chờ đợi.

“Anh Tráng làm ăn uy tín, tôi tin tưởng anh.” Lâm Du Du nói lời khách sáo, nhưng bước chân lại không hề do dự đi thẳng vào kho.

Cô cầm trên tay một cuốn sổ, đối chiếu tỉ mỉ từng món hàng trên hóa đơn với thực tế. Cô kiểm tra chất lượng của từng loại rau, xem xét độ tươi của từng miếng thịt. Sự cẩn thận và chuyên nghiệp của cô hoàn toàn không giống một tay mơ mới vào nghề. Vũ Đại Tráng đứng bên cạnh, từ ngạc nhiên ban đầu chuyển sang thán phục. Anh ta tin rằng, cô gái này chắc chắn không đơn giản.

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, sau khi chắc chắn mọi thứ đều hoàn hảo, Lâm Du Du mới mỉm cười hài lòng. “Hoàn hảo. Cảm ơn anh Tráng. Tôi sẽ chuyển khoản nốt phần còn lại ngay bây giờ.”

Thanh toán xong, Vũ Đại Tráng không vội rời đi. Anh ta ngập ngừng hỏi: “Cô Lâm này, cửa hàng của cô… tiêu thụ được hết số hàng này sao? Rau củ và thịt tươi không để lâu được đâu.”

“Tôi có cách bảo quản của riêng mình.” Lâm Du Du đáp, nụ cười bí ẩn. “Anh cứ yên tâm. Cứ ba ngày một lần, anh lại chở cho tôi một chuyến hàng y như thế này. Nếu có thay đổi, tôi sẽ báo trước.”

Vũ Đại Tráng không hỏi thêm nữa. Anh ta gật đầu, lên xe rời đi, trong đầu vẫn đầy những dấu chấm hỏi về cô gái xinh đẹp và bí ẩn này.

Khi chiếc xe tải đã đi khuất, Lâm Du Du lập tức kéo cửa cuốn xuống, khóa trái cả cửa hàng và cửa kho. Cô quay trở lại nhà kho, đứng giữa núi thực phẩm cao ngất. Mùi thơm của gạo mới, mùi tươi mát của rau củ, mùi thịt sống đặc trưng… tất cả hòa quyện lại, tạo thành một hương vị của sự an toàn, của sự sống.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự đủ đầy mà kiếp trước cô chưa từng dám mơ tới. Sau đó, cô đặt tay lên chiếc khuyên tai bạc, đôi mắt nhắm lại.

“Thu vào.”

Chỉ trong một khoảnh khắc, cả nhà kho lại trở nên trống rỗng. Tất cả mọi thứ, từ bao gạo 50kg đến quả cà chua nhỏ nhất, đều đã được chuyển vào không gian dị năng. Bên trong không gian, mọi thứ được tự động sắp xếp một cách ngăn nắp. Thịt được đưa vào khu vực “bảo quản lạnh”, rau củ được phân loại rõ ràng, đồ khô được xếp ngay ngắn trên những kệ hàng vô hình. Thời gian bên trong hoàn toàn tĩnh lặng, đảm bảo mọi thứ sẽ giữ được độ tươi ngon như lúc ban đầu.

Lâm Du Du mở mắt ra, nhìn nhà kho trống không, lòng dâng lên một cảm giác an toàn vững chắc. Guồng quay đã bắt đầu. Cứ ba ngày một lần, nhà kho này sẽ lại được lấp đầy, và kho dự trữ của cô sẽ ngày càng phình to.

Cô mở điện thoại, lướt qua tin tức trong ngày. Một mẩu tin nhỏ ở góc màn hình thu hút sự chú ý của cô. “Các nhà khí tượng học cảnh báo về hiện tượng El Niño có thể sẽ hoạt động mạnh bất thường trong năm tới, gây ra các đợt nắng nóng và hạn hán kéo dài trên diện rộng.”

Lâm Du Du tắt màn hình. Cô biết, đó không phải là dự báo. Đó là một lời tiên tri. Và cô, sẽ là người chuẩn bị tốt nhất để đón nhận nó.




LIÊN HỆ ADMIN