Chương 16 : Hắc Hóa Đến Mức Nào
Tối hôm đó, Cố Tư Du không ngủ được. Cô cứ trằn trọc, tiếng Lâm Chi Chi vang vọng trong đầu cô.
“Ký chủ, cô là ai?”
Cố Tư Du không biết mình nên tin ai, cô thực sự là ai? Lâm Chi Chi, hay Cố Tư Du?
Nhiều lần cô muốn nói chuyện này với Hứa Gia Dịch, nhưng lại không thể mở lời.
Cô sợ anh sẽ không tin cô, sợ anh sẽ nghĩ cô bị điên.
Sáng hôm sau, Hứa Gia Dịch nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, anh cau mày: “Cô không ngủ à?”
Cố Tư Du lắc đầu: “Không phải, chỉ là hơi khó ngủ thôi.”
Hứa Gia Dịch đưa tay xoa xoa đầu cô: “Vậy thì tối nay ngủ sớm đi.”
Cố Tư Du gật đầu.
Vào lớp, Cố Tư Du vẫn còn suy nghĩ về những chuyện đó, cô nhìn Lâm Chi Chi đang ngồi ở ghế, vẻ mặt cô ta vẫn rất bình thường, không có gì lạ.
Cố Tư Du thực sự không biết mình nên tin ai nữa.
“Các em, hôm nay chúng ta sẽ có một bài kiểm tra đột xuất.” Thầy giáo đột nhiên thông báo.
Cố Tư Du giật mình, cô vội vàng cầm bút lên.
Sau khi làm bài kiểm tra xong, Cố Tư Du cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhớ rõ mình đã làm sai rất nhiều chỗ.
Nhưng khi nhận được bài kiểm tra, cô lại thấy mình đạt điểm tuyệt đối.
Cố Tư Du nhìn bài kiểm tra, rồi nhìn Hứa Gia Dịch, anh cũng đang nhìn cô.
Hứa Gia Dịch khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng nói gì.
Cố Tư Du không biết tại sao, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra.
Sau giờ học, Cố Tư Du đi đến chỗ Tô Âm Âm, kéo cô ấy đến một góc khuất.
“Lâm Chi Chi có gì đó không đúng.” Cố Tư Du nói.
Tô Âm Âm gật đầu: “Tôi biết, tôi cảm thấy cô ta ngày càng đáng sợ.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Cố Tư Du hỏi.
Tô Âm Âm suy nghĩ một lát, rồi nói: “Chúng ta phải tìm ra bí mật của cô ta.”
Cố Tư Du gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng đi điều tra cô ta.”
Hứa Gia Dịch đi đến, vẻ mặt lạnh nhạt: “Hai cô đang thì thầm gì vậy?”
Cố Tư Du giật mình, cô vội vàng nói: “Không có gì, chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi.”
Hứa Gia Dịch liếc nhìn Tô Âm Âm, vẻ mặt khó chịu: “Cô là ai? Sao cứ bám lấy Cố Tư Du vậy?”
Tô Âm Âm hơi sợ hãi, cô ta lùi lại một bước: “Tôi… tôi là bạn học của Cố Tư Du.”
Hứa Gia Dịch không nói gì, anh nắm tay Cố Tư Du kéo đi.
“Hứa Cẩu, anh làm gì vậy?” Cố Tư Du hỏi.
Hứa Gia Dịch không nói gì, anh kéo cô đi thẳng, không quay đầu lại.
Cố Tư Du nhìn Tô Âm Âm phía sau, cô ấy đứng đó vẻ mặt tội nghiệp.
“Hứa Cẩu, anh buông tôi ra đi.” Cố Tư Du vùng vẫy.
Hứa Gia Dịch không buông tay, anh kéo cô đi thẳng đến một góc khuất, rồi đẩy cô vào tường.
Cố Tư Du kinh ngạc, cô nhìn anh.
Hứa Gia Dịch đưa tay chạm vào mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Cô muốn biết bí mật của Lâm Chi Chi sao?”
Cố Tư Du gật đầu.
Hứa Gia Dịch khẽ cười, rồi ghé sát tai cô thì thầm: “Cô ta là một con chó cái.”
Cố Tư Du: “…”
“Anh nói gì vậy?”
Hứa Gia Dịch cười khẽ, rồi lùi lại một bước, ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt: “Không có gì.”
Cố Tư Du nhìn anh, cô không nói gì.
Cô cảm thấy anh ngày càng khó hiểu, cô không biết anh đang nghĩ gì.
Trong phòng hội học sinh, Thẩm Mạt đang nhìn chằm chằm Lâm Chi Chi trong đoạn video giám sát.
“Thẩm Mạt, cậu đang xem gì vậy?” Chu Kính đi đến hỏi.
Thẩm Mạt không nói gì, anh đưa điện thoại cho Chu Kính.
Chu Kính nhìn đoạn video, vẻ mặt anh cũng trở nên nghiêm trọng.
Trong video, Lâm Chi Chi đang đi trên hành lang, cô ta đột nhiên dừng lại, rồi nhìn vào một góc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
“Cô ta đang nhìn gì vậy?” Chu Kính hỏi.
Thẩm Mạt lắc đầu: “Không biết, nhưng tôi cảm thấy cô ta rất kỳ lạ.”
“Tôi cũng thấy vậy, cô ta lúc thì dịu dàng, lúc thì yếu ớt, lúc thì lại như một kẻ điên.” Chu Kính nói.
Thẩm Mạt gật đầu: “Vậy nên chúng ta phải điều tra cô ta, xem rốt cuộc cô ta là ai.”
Chu Kính gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng đi điều tra cô ta.”
Hai người đi ra khỏi phòng hội học sinh, đột nhiên nhìn thấy Lâm Chi Chi đang đứng ở hành lang, cô ta đang nhìn họ.
Thẩm Mạt và Chu Kính giật mình, họ không ngờ cô ta lại ở đây.
Lâm Chi Chi cười ngọt ngào: “Hai anh đang nói chuyện gì vậy? Có vẻ rất vui vẻ.”
Thẩm Mạt cười gượng: “Không có gì, chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi.”
Lâm Chi Chi nhìn họ, ánh mắt cô ta đầy ám muội: “Thật sao? Hay là hai anh đang nói xấu tôi đấy.”
Thẩm Mạt và Chu Kính không nói gì.
Lâm Chi Chi cười khẽ: “Không sao, dù sao tôi cũng quen rồi, ai bảo tôi xinh đẹp thế này chứ.”
Nói xong cô ta liền quay người đi.
Thẩm Mạt và Chu Kính nhìn nhau, vẻ mặt họ rất nghiêm trọng.
“Cô ta là ai vậy?” Chu Kính hỏi.
Thẩm Mạt lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Tối đó, Hứa Gia Dịch và Cố Tư Du đang đi trên đường.
Cố Tư Du vẫn còn suy nghĩ về những chuyện đó, cô cảm thấy đầu mình rất đau, cô không thể nghĩ ra được.
“Hứa Cẩu, anh có sợ không?” Cố Tư Du hỏi.
Hứa Gia Dịch nắm tay cô: “Sợ gì?”
Cố Tư Du nói: “Sợ Lâm Chi Chi, cô ta rất đáng sợ.”
Hứa Gia Dịch cười khẽ: “Cô ta có gì mà đáng sợ chứ, cô ta chỉ là một kẻ điên thôi.”
Cố Tư Du nhìn anh, cô không nói gì.
Hứa Gia Dịch đột nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh rất đáng sợ.
Cố Tư Du bị ánh mắt anh dọa sợ, cô lùi lại một bước.
Hứa Gia Dịch tiến lên, ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Đừng sợ tôi, Đào Tử, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Cố Tư Du dựa vào lòng anh, cô không nói gì.
Cô cảm thấy Hứa Gia Dịch rất lạ, anh ấy lúc thì rất dịu dàng, lúc thì lại rất đáng sợ.
Cô không biết anh ấy rốt cuộc là ai, cô không biết anh ấy có phải là nam chính hắc hóa trong tiểu thuyết không.
Nếu anh ấy là nam chính hắc hóa, vậy anh ấy sẽ hắc hóa đến mức nào?
Cố Tư Du cảm thấy rất lo lắng.