Chương 9 : Hang Cọp Đêm Trăng

Chiếc xe ngựa màu đen không có bất kỳ dấu hiệu nào của hoàng gia, lẳng lặng lăn bánh ra khỏi Hoa Quang Điện đang chìm trong hỗn loạn và sợ hãi, hướng về phía phủ đệ riêng của Ninh Yến Lễ. Bên trong xe, không khí lạnh lẽo và ngột ngạt đến mức khó thở. Tỳ nữ của Thục phi đã sớm ngất đi vì sợ hãi, nằm co quắp ở một góc. Chỉ còn lại Thanh Loan, nàng ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt bề ngoài vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng trái tim thì đang đập loạn nhịp.

Nàng biết, mình đang đi vào hang cọp. Phủ của Ninh Yến Lễ, nơi được đồn đại là có vào mà không có ra, nơi mà những tiếng la hét thảm thiết nhất cũng sẽ bị những bức tường cao và sự im lặng nuốt chửng. Nàng đã thành công trong việc giá họa, nhưng cũng tự đẩy mình vào tình thế nguy hiểm nhất. Nàng biết Ninh Yến Lễ không tin nàng, hắn bắt nàng về không phải để tìm ra sự thật, mà là để lột bỏ lớp mặt nạ của nàng.

Xe ngựa dừng lại trước một tòa phủ đệ to lớn, u ám. Cánh cửa sơn đen nặng nề mở ra, hai hàng ảnh vệ áo đen đứng im lìm như những pho tượng, ánh mắt sắc lạnh quét qua nàng. Không khí nơi đây còn lạnh lẽo hơn cả lãnh cung.

Thanh Loan bị đưa đi, tách khỏi tỳ nữ của Thục phi. Nàng không bị đưa vào địa lao ẩm ướt như tưởng tượng, mà lại được dẫn qua những dãy hành lang dài, quanh co, đến một thư phòng rộng lớn. Thư phòng được bài trí vô cùng trang nhã, bốn bức tường là những giá sách cao ngất, chứa đầy các loại kinh thư, binh pháp. Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ tử đàn, trên bàn là nghiên mực, bút lông và một chồng tấu chương. Ánh trăng lạnh lẽo từ bên ngoài chiếu vào qua khung cửa sổ, rắc lên căn phòng một lớp bụi bạc mờ ảo.

Ninh Yến Lễ đã ở đó. Hắn đã thay bộ triều phục sang một bộ thường phục màu mực thẫm đơn giản, tóc không còn búi cao mà được xõa ra, dùng một sợi dây lụa buộc hờ. Hắn đứng quay lưng về phía nàng, ngắm nhìn vầng trăng khuyết bên ngoài cửa sổ. Dáng người cao gầy, thẳng tắp của hắn in lên nền cửa sổ, mang một vẻ cô độc và nguy hiểm khó tả.

“Ngươi không sợ sao?” Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang vọng trong thư phòng tĩnh lặng.

“Nô tỳ không làm gì sai, tại sao phải sợ?” Thanh Loan đáp, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy.

Ninh Yến Lễ chậm rãi quay người lại. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuyệt sắc của hắn càng thêm phần yêu mị. Hắn không ngồi xuống, mà từ từ tiến về phía nàng.

“Không làm gì sai?” Hắn cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo. “Một cung nữ nhỏ bé, lại có thể ở giữa một yến tiệc lớn, trước mặt bao nhiêu người, bình tĩnh gây ra một vụ án mạng rồi giá họa cho người khác một cách hoàn hảo như vậy. Ngươi nói xem, ngươi có sai không?”

Thanh Loan quỳ xuống, dập đầu: “Ninh thường thị minh xét, nô tỳ thực sự bị oan. Nô tỳ chỉ là vô ý va vào người của Thục phi nương nương, ngoài ra không hề làm gì cả.”

“Diễn kịch rất hay.” Ninh Yến Lễ đứng trước mặt nàng, cúi người xuống, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt nàng. “Nhưng vở kịch này, ngươi chỉ có thể diễn cho những kẻ ngu ngốc xem thôi. Ở trước mặt ta, tốt nhất ngươi nên cởi bỏ lớp mặt nạ của mình xuống.”

Hắn đưa tay ra, ngón tay thon dài, lạnh lẽo nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải đối diện với hắn. “Ta không có nhiều kiên nhẫn. Ta không thích dùng hình, vì nó quá ồn ào và bẩn thỉu. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục cứng đầu, ta không ngại phá lệ một lần.”

Hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào mặt nàng. Thanh Loan cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng biết, những lời đe dọa của hắn không phải là nói suông.

“Nô tỳ… nô tỳ thực sự không biết người đang nói gì…” Nàng vẫn cố gắng diễn tiếp, nước mắt bắt đầu lưng tròng.

“Vậy sao?” Ninh Yến Lễ khẽ cười. Hắn buông cằm nàng ra, đi đến bên bàn, cầm lấy cây trâm phượng hoàng vẫn còn dính máu, được đặt trên một chiếc đĩa bạc.

“Cây trâm này rất đẹp.” Hắn nói, ngón tay khẽ lướt trên thân trâm. “Là quà của Lý Mộ Lăng tặng cho ngươi, đúng không? Một món quà thật ý nghĩa. Dùng chính vũ khí của kẻ thù để giá họa cho người của hắn, thật là một kế sách cao minh.”

Thanh Loan sững sờ. Hắn… hắn làm sao biết được? Cây trâm này là Lý Mộ Lăng bí mật đưa cho nàng, không một ai biết.

“Ta còn biết,” Ninh Yến Lễ tiếp tục, giọng nói đều đều nhưng mỗi chữ thốt ra đều như một nhát búa đập vào lòng nàng, “Ngươi ở chợ Đông, đã dùng ngọc bài của Lục Thừa tướng. Ngươi ở Phượng Nghi Cung, đã phá hỏng kế hoạch của Thục phi. Ngươi ở Hoa Quang Điện, đã mượn dao giết người. Thanh Loan, ngươi nói xem, một cung nữ bình thường, có thể làm được những chuyện này không?”

Lớp mặt nạ của Thanh Loan bắt đầu rạn nứt. Nàng không ngờ hắn lại điều tra về nàng kỹ đến vậy. Mọi hành động của nàng dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

“Ngươi là người của ai?” Hắn hỏi, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Hoài Nam Vương phủ? Hay là Lục gia?”

Thanh Loan im lặng, nàng biết, lúc này nói gì cũng là thừa.

“Không nói?” Ninh Yến Lễ nhếch môi. “Cũng được. Ta sẽ tự mình tìm ra câu trả lời.”

Hắn đặt cây trâm xuống, rồi đột nhiên bước tới, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại trong gang tấc. Hắn cúi người xuống, ghé sát vào tai nàng, giọng nói thì thầm mang theo một sự nguy hiểm chết người.

“Nhưng trước đó, ta muốn cho ngươi biết một chuyện.” Hắn nói, hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tai nhạy cảm của nàng. “Ta rất có hứng thú với ngươi. Một con mèo nhỏ vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại có móng vuốt sắc bén như ngươi, thật sự rất hiếm có. Ta muốn xem, ngươi còn có thể mang đến cho ta những bất ngờ nào nữa.”

Nói rồi, hắn đứng thẳng dậy, lùi lại một bước. “Ta sẽ không giết ngươi, ít nhất là bây-giờ-chưa.”

Hắn quay người đi, để lại một mình Thanh Loan quỳ trên nền đất lạnh lẽo, trong lòng là một mớ hỗn độn. Nàng đã đánh giá thấp hắn. Hắn không chỉ tàn nhẫn, mà còn thông minh và nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Nàng đã tự đưa mình vào một cái bẫy còn đáng sợ hơn cả cái bẫy của Lý Mộ Lăng.

Đúng lúc này, Hạc Thương bước vào, cúi đầu bẩm báo: “Chủ nhân, Lục Hoàng hậu đã cho người đến, muốn đòi lại tỳ nữ Thanh Loan. Ngoài ra, Thế tử Hoài Nam Vương cũng đang ở ngoài cung, cầu kiến bệ hạ, nói là muốn xin tha cho tỳ nữ của Thục phi.”

Ninh Yến Lễ nghe xong, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh lẽo.

“Thật náo nhiệt.” Hắn nói. “Xem ra, con mèo nhỏ này, chủ nhân của nó cũng không ít.”

Hắn quay lại nhìn Thanh Loan, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc và chiếm hữu.

“Nói cho họ biết, người đã vào phủ của ta, thì chính là người của ta. Không có lệnh của ta, ai cũng không được mang đi.”

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng điệu mang theo một sự bá đạo không thể chối cãi.

“Kể cả Hoàng hậu, hay là Thế tử Hoài Nam Vương.”




LIÊN HỆ ADMIN