Chương 7 : Hoa Hải Đường Trong Vườn Ngự Uyển
Yến tiệc cuối cùng cũng tan trong một bầu không khí kỳ lạ. Màn từ hôn của Thẩm Lăng Yên đã trở thành một quả bom nổ tung giữa triều đình, khiến ai nấy đều phải dè chừng nhìn về phía Thẩm gia và vị Cửu hoàng tử vừa trở về. Hoàng đế và Hoàng hậu tức giận đến tím mặt, nhưng vì lý lẽ của Lăng Yên quá đanh thép, viện dẫn cả Tiên hoàng hậu, nên họ tạm thời không thể làm gì được cô.
Thay vì quay về chỗ ngồi, Lăng Yên mượn cớ không quen uống rượu, xin phép ra ngoài đi dạo cho tỉnh táo. Nơi cô chọn đến, không phải nơi nào khác, mà chính là Ngự Hoa Viên.
Dưới ánh trăng bàng bạc, Ngự Hoa Viên về đêm mang một vẻ đẹp tĩnh mịch mà ma mị. Không khí se lạnh mang theo hương hoa cỏ, khiến người ta cảm thấy thư thái. Nhưng Lăng Yên đến đây không phải để thưởng hoa. Cô biết, sâu trong khu vườn này, có một rừng hoa hải đường do Thẩm Thủy Dao cố tình cho người trồng. Kiếp trước, mỗi lần đi qua nơi này, cô đều cảm thấy đau đầu dữ dội, hoa mắt chóng mặt. Lúc đó cô chỉ nghĩ mình thân thể yếu đuối, không hề biết rằng, hương hoa hải đường nồng đậm chính là chất xúc tác, khơi dậy cổ độc trong người cô.
Đêm nay, cô muốn thử. Thử xem cổ độc trong người đã ăn sâu đến mức nào, và cũng là để giăng một cái bẫy. Thẩm Thủy Dao vừa bị cô làm cho bẽ mặt trước toàn triều, với tính cách của nàng ta, tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cục tức này. Nàng ta chắc chắn sẽ hành động.
Lăng Yên một mình đi sâu vào trong, quả nhiên, một mùi hương ngọt ngào nhưng có phần nồng gắt bắt đầu lan tỏa. Là hoa hải đường. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cổ độc trong cơ thể bắt đầu rục rịch. Một cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến, khiến bước chân cô có chút lảo đảo.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong bóng tối của một gốc cây cổ thụ bước ra.
“Thẩm tiểu thư?”
Lăng Yên nheo mắt lại. Là Sở Vân Chiêu. Anh vẫn vận bộ cẩm bào màu xanh ngọc, dáng vẻ có phần cô độc giữa đêm trăng.
“Cửu điện hạ.” Cô khẽ hành lễ, cố gắng giữ cho giọng nói bình ổn. “Sao người lại ở đây?”
“Trong điện quá ồn ào.” Anh đáp, đôi mắt hổ phách sâu thẳm nhìn cô, ánh mắt mang theo một sự dò xét khó tả. “Ta thấy cô nương có vẻ không khỏe, sắc mặt không tốt lắm.”
“Chỉ là uống hơi nhiều rượu.” Lăng Yên đáp qua loa.
Cơn đau đầu ngày một dữ dội, trước mắt cô bắt đầu xuất hiện những đốm đen. Cô biết độc tính đang phát tác. Cô vịn vào một thân cây, cố gắng đứng vững.
Thấy vậy, Sở Vân Chiêu bước nhanh tới, đưa tay ra định đỡ lấy cô. Một mùi đàn hương thanh mát, nhẹ nhàng từ người anh tỏa ra, kỳ lạ thay, nó lại có tác dụng làm dịu đi cơn đau của cô đôi chút.
“Cô nương, cô thật sự không sao chứ?” Anh nhíu mày, giọng nói có phần lo lắng. Bàn tay anh dừng lại giữa không trung, không dám chạm vào cô, giữ một khoảng cách rất đúng mực.
Lăng Yên lắc đầu, còn chưa kịp trả lời, cô đã cảm thấy một luồng kình phong mạnh mẽ từ sau lưng đẩy tới. Có người tập kích!
Cô đã quá tập trung vào việc đối phó với cơn đau do cổ độc mà lơi lỏng cảnh giác. Cú đẩy bất ngờ khiến cô mất thăng bằng, cả người lao thẳng về phía hồ sen lạnh lẽo gần đó.
“Ùm!”
Nước hồ lạnh buốt bao trùm lấy cơ thể, sự choáng váng và độc tính khiến cô không còn chút sức lực nào để bơi. Một bóng đen mặc đồ thái giám nhảy theo xuống, ra sức dìm đầu cô xuống nước, quyết tâm dìm chết cô.
Lăng Yên vùng vẫy trong tuyệt vọng. Ngay lúc cô nghĩ mình sắp chết chìm, một tiếng “meo” chói tai vang lên, theo sau là tiếng kêu đau đớn của tên thái giám. Con mèo hoang mà cô từng cho ăn ở kiếp trước đã bất ngờ lao ra, cào một nhát thật sâu vào tay hắn.
Tên thái giám bị đau, bất giác buông lỏng tay. Chỉ chờ có vậy, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo Lăng Yên, kéo mạnh cô lên khỏi mặt nước.
Ho sặc sụa, Lăng Yên cố gắng hít thở. Cô được một vòng tay rắn chắc ôm lấy, đưa lên bờ. Hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô, một đôi môi mềm mại nhưng có phần lạnh lẽo áp lên môi cô, truyền cho cô từng luồng khí ấm. Cô không còn sức để suy nghĩ, chỉ biết theo bản năng mà đón nhận sự sống quý giá này.
Khi ý thức dần quay trở lại, Lăng Yên thấy mình đang nằm trên bờ cỏ, Sở Vân Chiêu đang quỳ bên cạnh, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Tên thái giám và kẻ đồng lõa của hắn đã biến mất không dấu vết.
“Ngươi… ngươi bị cổ độc.” Giọng Sở Vân Chiêu trầm xuống, không phải một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
Lăng Yên kinh ngạc nhìn anh. Sao anh lại biết?
Không đợi cô trả lời, anh vén nhẹ tay áo cô lên, để lộ vết thương do trúng tên trên vai. Anh lấy từ trong người ra một chiếc hộp ngọc trắng tỏa ra hơi lạnh. Mở hộp ra, một con bọ cạp nhỏ, toàn thân trắng như tuyết nhưng giữa lưng lại có một đốm đỏ như máu, bò ra, ngoan ngoãn nằm trên tay anh.
Anh đặt con bọ cạp lên gần vết thương của Lăng Yên. Nó lập tức như ngửi thấy mùi máu độc, hưng phấn bò đến, bắt đầu hút lấy máu từ miệng vết thương. Thân thể trắng như tuyết của nó dần dần chuyển sang màu tím sẫm.
“Quả nhiên là Thiên Thụ Cổ.” Sắc mặt Sở Vân Chiêu càng thêm khó coi.
Loại cổ độc này được luyện từ tinh linh của hàng ngàn cây cổ thụ khô héo, vô cùng hiểm độc. Kẻ trúng độc sẽ dần dần suy kiệt, giống như một cái cây bị hút cạn nhựa sống.
Lăng Yên nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dấy lên một cơn sóng kinh hoàng. Anh không chỉ biết về cổ độc, anh còn có thể dùng cổ trùng để thử độc. Thân phận của anh, rốt cuộc là gì?
“Cổ độc của ngươi, ta tạm thời chỉ có thể áp chế, không thể giải hoàn toàn.” Anh thu con bọ cạp lại, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào cô, ánh mắt phức tạp. “Sau này, tránh xa hoa hải đường ra. Mùi hương của nó sẽ thúc đẩy độc tính phát tác nhanh hơn.”
Anh biết rõ như vậy…
“Cửu điện hạ…” Lăng Yên cất giọng, có chút run rẩy. “Người… rốt cuộc là ai?”
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy, bóng lưng cô độc dưới ánh trăng. Anh đã cứu cô, nhưng bí mật giữa họ, dường như lại càng thêm chồng chất.