Chương 14 : Hóa tro cô cũng nhận ra

Lâm Tử Hạ đợi Lục Hướng Dã nói tiếp.

Một lúc sau, mới nghe thấy anh chậm rãi nói,

“Tạm thời chưa nghĩ ra, đợi tớ nghĩ ra rồi nói sau.”

Lâm Tử Hạ im lặng hai giây, cong môi, “… Được.”

Trên bục giảng, Giang Hủ lại xuất hiện, thầy tiện tay chỉ một nam sinh, “Dương Tẫn phải không, em tạm thời làm lớp trưởng lâm thời, gọi mấy bạn nam đi chuyển đồng phục, đồ quân sự và sách giáo khoa.”

Lâm Tử Hạ nhìn theo, nam sinh tên Dương Tẫn đó rất cao, da màu lúa mì, cười lên để lộ hàm răng trắng bóng, trông… rất ra dáng lớp trưởng.

Một vài nam sinh đi chuyển sách, đương nhiên, trong số các nam sinh này không bao gồm Lục Hướng Dã.

Bởi vì anh lại gục xuống bàn bắt đầu ngủ rồi.

Cũng không ai dám gọi anh.

Lâm Tử Hạ rất muốn hỏi một câu, tối qua anh ta đi làm trộm à?

Trình Tri Vi ở hàng trước lại quay xuống nói chuyện với cô, nhưng giọng nói rất nhỏ, chỉ sợ làm ồn đến pho tượng Phật lớn bên cạnh.

Sách giáo khoa và quần áo rất nhanh đã được phát xuống.

Đồng phục là màu xanh trắng truyền thống, một chiếc áo cộc tay và một chiếc áo khoác, bên dưới là quần dài.

Không có áo sơ mi trắng và váy xếp ly xinh đẹp như trong phim thần tượng hay ở các trường khác, nhưng Lâm Tử Hạ nhìn bộ đồng phục, vẫn không nhịn được mà cong môi.

Giá trị của bộ đồng phục xanh trắng của Nhất Trung Dung Thành, không ai hiểu rõ hơn cô, đây là thứ mà cô hằng ao ước.

Sách giáo khoa chất thành một chồng trên bàn, Lục Hướng Dã bị tiếng động phát sách làm cho tỉnh giấc, bực bội nhét hết sách vào hộc bàn, không thèm nhìn lấy một cái.

Lâm Tử Hạ ngồi trong góc lại bắt đầu mở sách, từng quyển từng quyển, từng nét từng nét viết tên của mình.

Thực ra cô không cần những quyển sách này, nghỉ hè cô đã mượn được sách giáo khoa lớp 10 và cũng đã tự học trước rồi, nhưng cô luôn thích làm những việc trông có vẻ mang tính nghi thức.

Ví dụ như ngày đầu tiên khai giảng sẽ viết tên lên mỗi quyển sách, ghi chú trong sách phải được viết ngay ngắn, giấy ghi chú cũng phải dùng loại đẹp, dán ở vị trí thích hợp nhất.

Lâm Tử Hạ viết tên lên quyển sách Lịch sử cuối cùng, vừa dừng bút liền cảm nhận được ánh mắt của Lục Hướng Dã ở bên cạnh, cô quay đầu, “Sao thế?”

Lục Hướng Dã lười biếng chống cằm, dường như đã nhìn cô rất lâu, thấy cô nhìn sang, anh khẽ hất cằm, “Tớ nghĩ ra rồi, cậu giúp tớ viết tên lên tất cả các quyển sách đi.”

Anh lười viết.

Lâm Tử Hạ nhìn chồng sách nặng trịch trên bàn, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, “Được.”

“Nhưng mà chữ tớ không được đẹp lắm, nếu cậu để ý thì…”

“Không để ý,” giọng nói trong trẻo của Lục Hướng Dã vang lên, cắt ngang lời cô, “Viết tùy tiện đi.”

Lâm Tử Hạ: Viết thành một cục phân cũng được à?

Lâm Tử Hạ nhớ lại chữ của Lục Hướng Dã mà cô từng thấy, rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực, rất đẹp, không giống chữ của nhiều nam sinh cô từng gặp, cứ như chó cào.

Chữ của cô tuy ngay ngắn, nhưng chỉ ở mức bình thường, Lâm Tử Hạ biết, người này chính là đang tự tìm chuyện không vui cho mình.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn mở trang đầu tiên của sách, từng nét từng nét viết tên Lục Hướng Dã.

Vừa viết xong của mình, lại phải viết mấy chục quyển sách, tay Lâm Tử Hạ sắp chuột rút đến nơi.

Cô cảm thấy, ba chữ Lục Hướng Dã này, sau này có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Lâm Tử Hạ viết xong quyển “Công nghệ phổ thông” cuối cùng, không nhịn được mà xoay xoay cổ tay, mỏi quá.

Vậy mà Lục Hướng Dã còn ung dung dựa vào một bên, liếc nhìn sách của mình, gật đầu chắc nịch, giọng điệu vừa đểu vừa xấu xa, nhận xét, “Viết không tệ.”

Lâm Tử Hạ không thèm để ý đến anh, đặt quyển sách cuối cùng lên trên cùng, đẩy về phía anh, “Viết xong rồi.”

Lục Hướng Dã thờ ơ lật trang sách, ba chữ “Lục Hướng Dã” xuất hiện trong tầm mắt, chữ của cô gái nhỏ thanh tú xinh đẹp, cũng khá đẹp mắt.

Anh khẽ cười một tiếng, “Cảm ơn.”

Lâm Tử Hạ: “… Không có gì.”

“Lục ca, anh bắt đầu viết tên lên sách từ khi nào thế?” Ngô Du ở bên cạnh nhìn sang.

Lục Hướng Dã gập sách lại, liếc sang, “Bắt đầu quản cả bố mày rồi à?”

Ngô Du đã sớm quen rồi, cậu ta ghé sát lại, mở sách ra xem, nghi hoặc hỏi, “Chữ này cũng không phải của anh? Trông giống chữ con gái viết…”

Lục Hướng Dã cười như không cười đáp một tiếng, “Ừ, cô gái ốc sên viết đấy.”

Lâm Tử Hạ đang sắp xếp sách vở ở bên cạnh khựng lại một chút, sau đó cúi đầu như không nghe thấy gì mà tiếp tục công việc của mình.

Ngô Du bên cạnh vẫn còn ngơ ngác, “Cô gái ốc sên? Cô gái ốc sên ở đâu ra, Lục ca anh lại lừa em…”

Lâm Tử Hạ lấy một quyển vở ra, cũng tiện tay viết tên lên, chỉ là vừa viết xong cô đã sững người.

Bởi vì cô viết là… Lục Hướng Dã.

Cô ngạc nhiên chớp mắt, thôi xong, viết quen tay rồi.

Đã thành phản xạ cơ bắp rồi.

Chẳng lẽ cứ thế vứt đi?

Tiếc quá.

Nhưng nếu cô tiếp tục dùng, cô sẽ cảm thấy khó xử, cũng dễ bị người khác hiểu lầm.

Vừa hay lúc này Lục Hướng Dã và Ngô Du cũng nhìn sang, Lâm Tử Hạ tiện tay đặt quyển vở lên chồng sách của Lục Hướng Dã, cười nói, “Cậu còn một quyển vở nữa này.”

Coi như làm từ thiện.

Lục Hướng Dã nhìn cô đầy ẩn ý, đáy mắt đen láy phảng phất chút ý cười, “Cũng hào phóng ghê.”

Lâm Tử Hạ giả vờ không hiểu ý trong lời anh.

Ngô Du nhìn nét chữ y hệt nhau này, kinh ngạc thốt lên, “Lục ca, anh bắt em gái Tiểu Hạ viết tên cho anh à?”

Lục Hướng Dã ngước mắt lên, giọng điệu kiêu ngạo khó hiểu, “Có vấn đề gì à?”

Ngô Du cười gượng hai tiếng, “Đâu dám ạ?”

Cậu ta nhìn Lâm Tử Hạ, ngượng ngùng xoa xoa tay, “Cái đó, em gái Tiểu Hạ, em có thể giúp anh viết tên được không? Chữ anh xấu quá, mẹ anh lần nào nhìn thấy cũng mắng anh một trận…”

Lâm Tử Hạ cạn lời, còn chưa kịp trả lời, Lục Hướng Dã đã đá một cước qua, “Tự mình không có tay à!”

Lâm Tử Hạ: … Ai mới là người không có tay?

Anh ta còn mặt mũi nói người khác.

Ngô Du mặt đầy ấm ức, cậu ta nhờ em gái Tiểu Hạ viết, chứ có nhờ anh ta viết đâu, anh ta kích động cái gì chứ?

Lâm Tử Hạ khó hiểu liếc Lục Hướng Dã một cái, không biết người này bị bệnh gì.

Cô cười nhìn Ngô Du, “Anh đưa sách cho em đi.”

Dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, viết tên cho Ngô Du cũng không sao. Quan trọng nhất là, Ngô Du là người đầu tiên thể hiện thiện ý với cô, khiến cho sự căng thẳng và bối rối khi mới đến Dung Thành của cô vơi đi không ít.

Tuy có hơi mỏi tay, nhưng cô cũng không từ chối.

Ít nhất là vui vẻ hơn nhiều so với viết cho Lục Hướng Dã.

Ngô Du nhìn Lâm Tử Hạ, lại nhìn Lục Hướng Dã, từ từ lên tiếng, “Thôi bỏ đi, em cứ coi như là luyện chữ vậy.”

Vẻ mặt khó chịu kia của Lục Hướng Dã, tuy không biết tại sao, nhưng tốt nhất là không nên chọc vào.

Lâm Tử Hạ: ??? Rốt cuộc là có viết hay không?

Ngô Du ngồi về chỗ của mình, ủ rũ nhìn sang Lý Sâm Miểu bên cạnh, “Tam Thủy, hay là cậu viết giúp tớ đi…”

Lý Sâm Miểu cười lạnh một tiếng, “Lăn.”

“Sâm ca, Miểu ca, ngài đại nhân có đại lượng, giúp em lần này đi…”

Lục Hướng Dã nghiêng mắt nhìn Lâm Tử Hạ vẫn còn đang mơ hồ ở bên cạnh, khịt mũi cười một tiếng, “Nhiệt tình thế à? Hay là viết giúp cả lớp luôn đi.”

Lâm Tử Hạ nhíu mày, người này có phải bị bệnh nặng gì không?




LIÊN HỆ ADMIN