Chương 12 : Hôn lễ ảo và thật
Ông nội có việc phải đi công tác xa vài ngày. Vắng đi sự giám sát của ông, Tạ Nhu cảm thấy tự do hơn hẳn. Đêm đó, sau khi chắc chắn cả nhà đã ngủ say, cô lại rón rén lẻn vào phòng của Tạ Cẩn Ngôn, đăng nhập vào thế giới game ảo.
Cũng đã một thời gian cô không chơi game, kể từ sau lần bị “H” chơi khăm một vố đau điếng. Cô chỉ định vào xem tình hình thế nào, không ngờ vừa đăng nhập, đã thấy avatar của “H” đang sáng rực trong danh sách bạn bè.
Trùng hợp là, anh ta cũng lập tức gửi lời mời trò chuyện thoại. Sau một hồi do dự, cô vẫn bấm nút chấp nhận.
“Đến rồi à.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, có chút gấp gáp, dường như anh ta đang trong một trận chiến căng thẳng.
“Có một tin không may muốn báo cho cô,” anh ta nói tiếp, “tôi bị ông nội bắt được lúc đang chơi game, có lẽ sau này sẽ không thể online thường xuyên được nữa.”
Nghe vậy, Tạ Nhu bất giác cảm thấy có lỗi. “Vậy à… Có phải vì chơi cùng tôi nên anh mới bị phát hiện không?”
“Không liên quan đến cô.” Anh ta dừng một chút rồi nói, “Cuộc thi đấu vào cuối năm, cô có tham gia được không?”
“Được chứ,” cô vội vàng hứa. “Tôi nhất định sẽ tham gia.”
“Tốt. Tôi sắp phải ra ngoài ăn cơm, nhưng trước khi đi, tôi muốn đưa cô đi làm một việc.”
“Việc gì?”
“Kết hôn.”
Hai chữ này như một quả bom nổ tung trong đầu Tạ Nhu. Kết… kết hôn?
Thấy cô im lặng, anh ta giải thích: “Phải kết hôn, ràng buộc tài khoản tình nhân thì mới có thể đăng ký tham gia cuộc thi.”
Tạ Nhu có chút do dự. Dù chỉ là game, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy chuyện này quá đường đột. “Có cần phải nhanh như vậy không?” cô gõ chữ gửi qua. “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức đó.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói của “H” đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi. Là do tôi đã quá vội vàng, không đủ chân thành.”
Không, không! Ý tôi không phải vậy! Tạ Nhu còn chưa kịp giải thích, anh ta đã nói tiếp: “Cô là con gái, không thể qua loa như vậy được. Lần trước tôi kết hôn với một người bạn nam, chỉ làm qua loa cho xong chuyện. Nhưng với cô thì khác.”
Tạ Nhu chết lặng.
“Cô cứ yên tâm, hãy cho tôi một chút thời gian chuẩn bị. Tối nay, tôi sẽ cho cô một hôn lễ hoành tráng nhất toàn server.”
“Khoan đã!” Tạ Nhu hốt hoảng. “Không cần đâu, chúng ta cứ làm đơn giản là được rồi!”
“Cứ quyết định vậy đi. Cô càng mong đợi, tôi càng phải chuẩn bị chu đáo. Tôi offline trước đây, tối gặp lại.”
“Này!”
Anh ta đã ngắt kết nối, để lại Tạ Nhu một mình ngồi ngẩn ngơ trước màn hình, trong lòng chỉ có hai chữ: “Tiêu rồi”. Một hôn lễ hoành tráng nhất toàn server? Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy xấu hổ muốn độn thổ.
Buổi trưa ngày hôm sau, trong nhà có khách quý đến thăm. Thím Tô Thanh tất bật trong bếp, ông nội cũng thay một bộ đồ trang trọng, còn Tạ Nhu thì bị bắt mặc một chiếc váy liền mà cô không hề thích. “Gặp khách quý thì phải có dáng vẻ của con gái,” thím nói vậy.
Khi cánh cửa lớn mở ra, Tạ Nhu nhìn thấy vị khách quý hôm nay. Một vị lão nhân tóc bạc trắng nhưng tinh thần quắc thước, và đi bên cạnh ông, không ai khác, chính là Hàn Định Dương.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Nhu cảm thấy toàn thân cứng đờ, đứng chôn chân trên cầu thang không thể nhúc nhích. Anh mặc một bộ vest đen vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao ráo, thẳng tắp. Gương mặt vẫn còn nét thiếu niên, nhưng khí chất đã toát lên vẻ chững chạc, không hề thua kém Tạ Cẩn Ngôn.
Mặt cô bất giác nóng bừng.
“Chào ông Hàn.”
“Chào Hàn gia gia.”
Hai vị lão nhân trông có vẻ rất thân thiết. Ông nội Hàn vừa vào nhà đã hỏi ngay: “Cháu dâu ngoan của ông đâu rồi!” rồi kéo Tạ Nhu lại ngồi cạnh mình. Hàn Định Dương cũng bị bắt ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vừa thân mật vừa có chút ngượng ngùng. Ông nội Hàn không ngớt lời khen Tạ Nhu, còn thẳng thừng tuyên bố: “Dù thế nào đi nữa, Nhu Nhu đã định sẵn là dâu nhà họ Hàn chúng tôi rồi!”
Tạ Nhu lén liếc nhìn Hàn Định Dương, vừa hay bắt gặp ánh mắt mang ý cười của anh. Tim cô lại đập lỡ một nhịp.
Ngồi cạnh anh, Tạ Nhu cảm thấy vô cùng không tự nhiên. Khoảng cách gần đến mức thỉnh thoảng tay hai người lại chạm vào nhau, khiến từng tế bào trên cơ thể cô đều trở nên nhạy cảm. Cô cứ phải nhích dần ra xa, cố gắng tránh né sự tiếp xúc với anh.
“A Định, gắp thức ăn cho em đi chứ.” Ông nội Hàn nhắc nhở.
Hàn Định Dương gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát Tạ Nhu. “Em gái, ăn thịt đi.”
“Cảm ơn… cảm ơn A Định ca ca.” Suýt nữa thì cô đã gọi “Định ca” theo thói quen giang hồ.
Sự chú ý của Tạ Nhu hoàn toàn tập trung vào miếng thịt trong bát. Miếng thịt mà A Định đã gắp cho cô, có lẽ còn dính cả nước bọt của anh. Như vậy… có được tính là hôn gián tiếp không? Cô ngẩn ngơ nghĩ, rồi đưa miếng thịt vào miệng.
Hôn gián tiếp rồi… A!
Thấy bộ dạng ngây ngất của cô, Hàn Định Dương ghé sát vào tai cô, khẽ thì thầm trêu chọc: “Mặt mày mê mẩn thế, đang nghĩ gì vậy?”
“Hôn gián tiếp với anh.” Cô cười, vô thức trả lời.
Một giây sau, cả bàn ăn đang rôm rả bỗng im phăng phắc. Mọi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía hai người.
Tạ Nhu chết lặng. Còn Hàn Định Dương, người luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giờ đây mặt đã đỏ bừng.
Vài giây sau, anh vội vàng gắp thêm một miếng thịt khác vào bát Tạ Nhu, cố tỏ ra tự nhiên: “Dạo này việc học của em thế nào?”
Tạ Nhu nhìn thấy đôi đũa trong tay anh đang run lên, cô vội vàng đáp lời: “Toán có chút vấn đề, anh xem giúp em được không?”
“Được, được, ăn cơm xong anh sẽ giảng cho em.”
“Phiền anh quá.”
“Không phiền, chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, ha ha.”
“Ha ha.”
Thấy hai đứa trẻ tung hứng nhịp nhàng, các bậc phụ huynh cũng thở phào, tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Tạ Nhu lén nhìn Hàn Định Dương, anh trừng mắt nhìn cô một cái đầy uy hiếp. Cô vội cúi đầu, không dám hó hé thêm lời nào.