Chương 1 : Huyết Lệ Tấn Dương
Gió gào thét trên tường thành Tấn Dương, mang theo mùi máu tanh nồng và tiếng than khóc ai oán. Yến Vô Song đứng đó, bộ chiến giáp bạc vốn sáng loáng giờ đã nhuốm màu đỏ thẫm của máu địch và cả máu của những binh sĩ trung thành cuối cùng. Nàng là Trưởng công chúa của Khương Quốc, người được mệnh danh “Vô Song”, nhưng hôm nay, nàng chỉ là một kẻ bại trận, bất lực nhìn giang sơn tổ tiên chìm trong biển lửa.
Đã ba ngày ba đêm. Ba ngày kể từ khi quân Tề do Ân Triệt thống lĩnh phá vỡ phòng tuyến cuối cùng. Ba mươi vạn đại quân Khương Quốc, niềm kiêu hãnh một thời của Phụ hoàng, đã tan rã như tro bụi chỉ trong hai tháng ngắn ngủi1. Kẻ đầu hàng, kẻ bỏ chạy, kẻ bị chính những tên hôn quân nịnh thần hãm hại. Chỉ còn lại nàng và vài ngàn cấm vệ quân ngoan cường tử thủ kinh thành. Nhưng tất cả đã kết thúc.
Tiếng vó ngựa của quân Tề đang vang lên khắp các con phố, tiếng reo hò của kẻ chiến thắng như những mũi dao đâm vào tim nàng. Khương Quốc, cơ nghiệp mà từ đời cụ của nàng đã gây dựng, trải qua năm đời hoàng đế, cuối cùng lại vong trong tay nàng2. Nỗi đau này, nỗi nhục này, muôn đời không rửa sạch.
Nhưng nàng không có thời gian để gặm nhấm nỗi đau. Nàng còn một việc cuối cùng phải làm. Quay đầu ngựa, Vô Song thúc ngựa lao thẳng về phía hoàng cung. Dọc đường, không một ai dám cản. Nàng vẫn là Trưởng công chúa duy nhất có thực quyền, người đã thay em trai gánh vác cả giang sơn mục nát này suốt hai năm qua3.
Hoàng cung giờ đây là một mớ hỗn loạn. Cung nữ, thái giám chạy tán loạn như ong vỡ tổ. Nhưng khi Vô Song đến được đại điện, một cảnh tượng trớ trêu đến cùng cực hiện ra trước mắt. Giữa lúc quốc phá gia vong, người em trai mà nàng đã cố gắng bảo vệ, hoàng đế Yến Tự Toàn, lại đang say khướt trên long ỷ. Cả đại điện nồng nặc mùi rượu và son phấn. Hàng chục cung nữ xiêm y xộc xệch nằm la liệt, còn Lý quý phi, kẻ họa quốc yêu cơ, thì đang e ấp trong lòng hắn, đôi mắt say lờ đờ4.
Nhìn thấy cảnh đó, trái tim Vô Song như chết lặng. Nỗi thất vọng bao năm qua giờ đây hóa thành một sự bình thản đến đáng sợ. Nàng ra hiệu cho cung nữ lui ra, rồi nhẹ nhàng bước đến bên long ỷ.
“A Toàn.” Giọng nàng khẽ khàng, đã bao năm rồi nàng không còn gọi tên húy của hắn như vậy5.
Yến Tự Toàn lờ đờ mở mắt, thấy gương mặt quen thuộc của chị gái, hắn ngây ngô cười: “Trưởng tỷ? Sao tỷ lại ở đây? Quân Tề… quân Tề đến đâu rồi?”6.
“Sắp vào đến nơi rồi,” Vô Song đáp, giọng vẫn bình thản. Nàng đưa tay lên, dịu dàng vuốt lại mái tóc rối của hắn. “Chúng ta thua rồi. Tỷ đã chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta sẽ đến Lương Quốc tị nạn, sau này tìm cách phục quốc.”7.
Yến Tự Toàn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn là kẻ bất tài, chỉ biết hưởng lạc, mọi việc đều ỷ lại vào người chị gái này. Hắn tin tưởng Vô Song tuyệt đối, bởi nàng là chị hắn, một người phụ nữ không thể cướp ngôi của hắn. Nghe chị đã an bài đường lui, hắn hoàn toàn yên tâm8.
Vô Song nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của hắn, bàn tay trong tay áo run lên khe khẽ. Nàng rút ra một chén rượu đã chuẩn bị sẵn, bên trong là hoàng tửu, nhưng đã được hòa thêm một loại bột không màu không vị.
“Uống đi, A Toàn. Uống cạn chén này rồi chúng ta lên đường.” Nàng nói, giọng dịu dàng như thuở ấu thơ9.
Yến Tự Toàn không chút nghi ngờ, nhận lấy chén rượu và uống một hơi cạn sạch. Hắn không hề biết, đó là chén rượu cuối cùng của đời mình10.
“A Toàn,” Vô Song nhìn hắn, đôi mắt cuối cùng cũng ánh lên nỗi bi thương không thể che giấu. “Nếu có kiếp sau, chúng ta đừng đầu thai vào nhà đế vương nữa, chỉ làm anh em nhà thường dân thôi, có được không?”11.
Yến Tự Toàn còn đang định cười nói điều gì đó, thì bụng hắn đột nhiên quặn lên một cơn đau dữ dội. Hắn cúi gập người, một ngụm máu đen đặc từ cổ họng trào ra, bắn tung tóe lên long bào12.
Hắn ngước lên nhìn chị gái, trong mắt không phải sự oán hận, mà là nỗi kinh ngạc và không thể tin nổi. Hắn có thể tin cả thiên hạ phản bội mình, nhưng không bao giờ tin người đó lại là chị gái ruột thịt.
“Tỷ… tại sao…?” Hắn thều thào13.
Đúng lúc đó, Lý quý phi hoảng hốt chạy vào, la lớn: “Hoàng thượng! Quân Tề đánh vào rồi!”14. Nàng ta vừa vào đến nơi đã thấy cảnh hoàng đế hộc máu, sợ hãi ngã quỵ xuống đất.
Vô Song không thèm liếc nhìn nàng ta. Nàng rút thanh bội kiếm bên hông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Yến Tự Toàn đang hấp hối.
“Chúng ta bất tài, không giữ được giang sơn. Trên phụ lòng tổ tiên, dưới hổ thẹn với lê dân bách tính. Sao có thể mặt dày chạy trốn? Tỷ đưa đệ đi trước một bước, để đệ không phải chịu nỗi nhục của một vong quốc chi quân. Thà chết vinh, còn hơn sống nhục.”15.
Nói rồi, nàng vung kiếm. Một đường kiếm nhanh gọn kết liễu Lý quý phi. Máu nóng bắn lên gương mặt xinh đẹp của Vô Song, nhưng nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt16.
“A tỷ… đau quá…” Yến Tự Toàn trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt vẫn mở to, chết không nhắm mắt17.
Vô Song quay lại nhìn hắn, một giọt nước mắt lăn dài trên má. “Đừng sợ, A Toàn. Tỷ sẽ đi cùng đệ ngay.”18.
Nàng bước ra khỏi đại điện, lên ngựa, một mình đối mặt với đội quân Tề đang tràn vào như vũ bão. Đứng đầu là Ân Triệt, tuấn mỹ phi thường, ngồi trên lưng bạch mã, ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa thán phục nhìn nàng.
“Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp.” Giọng hắn vang lên, mang theo sự đắc thắng của kẻ chinh phục.
Vô Song không đáp. Nàng dùng hành động để trả lời. Nàng đoạt lấy một ngọn trường thương từ tay một binh sĩ, một mình một ngựa lao vào đội hình quân Tề. Nàng biết đây là cuộc chiến không có hy vọng, nhưng nàng thà chết trên chiến trường còn hơn là cúi đầu chịu nhục. Nàng điên cuồng chém giết, áo giáp nhuốm máu, gương mặt xinh đẹp lấm lem. Nàng như một con phượng hoàng lửa đang cháy lên lần cuối cùng trước khi lụi tàn.
Nhưng sức người có hạn. Nàng bị hàng trăm binh sĩ vây chặt. Một thanh đao sắc lạnh kề vào cổ nàng, ép nàng phải quỳ một gối xuống đất.
“Đừng giết nàng!” Ân Triệt ra lệnh từ trên cao.
Vô Song ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa hận thù nhìn thẳng vào hắn. “Ân Triệt! Ngươi là kẻ vô ơn bội nghĩa! Khương Quốc ta không có lỗi với ngươi! Ta có làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi!”.
Dứt lời, nàng không cho hắn cơ hội. Nàng dùng hết sức lực cuối cùng, nắm lấy lưỡi đao trước cổ mình, và cứa một đường thật mạnh.
Máu tươi phun ra như một đóa hồng yêu dị. Thân thể nàng ngã xuống nền gạch lạnh lẽo. Trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, nàng nghe thấy tiếng Ân Triệt vang lên, mang theo một sự tiếc nuối chân thành: “Công chúa quả nhiên, phong hoa tuyệt đại, thiên hạ vô song.”.
Một tiếng sấm vang trời nổ ra, mưa như trút nước xuống kinh thành Tấn Dương.
Cảm giác lạnh lẽo từ nền gạch đá trong đại điện bỗng biến mất, thay vào đó là sự ấm áp của chăn đệm. Yến Vô Song giật mình mở mắt.
Nàng không thấy biển lửa, không thấy gươm đao, chỉ thấy trướng rủ màn che quen thuộc trong cung điện của mình.
“Công chúa tỉnh rồi ạ? Người có muốn truyền bữa tối không?” Một giọng nói ấm áp vang lên.
Vô Song quay đầu lại. Đó là Từ ma ma, vú nuôi của nàng từ thuở nhỏ. Bà đã được nàng cho xuất cung an dưỡng tuổi già từ rất lâu rồi. Tại sao bà lại ở đây?
Nàng nhìn xuống đôi bàn tay mình, trắng nõn, thon dài, không có một vết chai sạn nào của việc cầm binh khí. Nàng đưa tay sờ lên cổ, làn da mịn màng, không có vết thương nào cả.
“Ma ma, bây giờ là lúc nào?” Nàng hỏi, giọng run run.
Từ ma ma mỉm cười: “Sắp đến giờ Mão rồi ạ. Thấy công chúa ngủ ngon, lão nô không nỡ đánh thức.”.
Không phải, không phải giờ nào trong ngày. Nàng muốn hỏi là năm nào!
“Công chúa vừa bị rơi xuống nước, vẫn nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa ạ.” Từ ma ma nói thêm.
Rơi xuống nước? Yến Vô Song sững sờ. Nàng nhớ rồi. Đó là sự kiện vào mùa thu năm nàng mười bảy tuổi. Vì tức giận chuyện Phụ hoàng không cho học võ nữa mà nàng đã bướng bỉnh đi hái sen và bị ngã xuống hồ, sau đó sốt cao mấy ngày liền.
Nàng run rẩy bước xuống giường, đôi chân trần đặt lên nền gạch. Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, một cảm giác chân thật không thể giả được. Nàng đã sống lại. Nàng thực sự đã quay trở về quá khứ, trước khi mọi bi kịch xảy ra.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, nhưng một tương lai khác đang mở ra trước mắt.
“Nào biết chẳng phải là phúc?” Nàng lẩm bẩm, một nụ cười vừa bi thương vừa kiên quyết nở trên môi.
Kiếp này, Ân Triệt, ta và ngươi, chúng ta sẽ xem ai mới là người cười cuối cùng.