Chương 10 : Kẻ Bám Đuôi

Rời khỏi hoàng cung, Dư Trường Sanh cảm thấy như một con chim được sổ lồng. Không khí tự do của đường phố Minh Thi, với tiếng rao huyên náo, mùi thơm của các loại quà vặt, và dòng người qua lại tấp nập, khiến tâm trạng u ám của nàng trong những ngày qua tan biến đi rất nhiều. Nàng giống như một con cá nhỏ vui vẻ bơi vào biển lớn, tò mò khám phá mọi thứ.

Nàng kéo Nhậm Tri Tự đi hết từ hàng này đến hàng khác. Nàng chọn một cây trâm cài tóc hình bướm, mua một xâu kẹo hồ lô ngọt lịm, rồi lại dừng lại xem một ông lão đang biểu diễn tài nghệ tò he. Nhậm Tri Tự chỉ im lặng đi theo, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt luôn dõi theo nàng đầy vẻ cưng chiều. Hắn đúng là một vị hôn phu hoàn hảo, một người bạn đồng hành lý tưởng, nhưng không hiểu sao, Trường Sanh luôn cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa hai người.

Đi được một lúc, bản năng nhạy bén của một người thường xuyên chơi với độc dược và các loại cạm bẫy đã cho nàng biết, có kẻ đang bám theo họ.

Một kẻ bám đuôi rất không chuyên nghiệp.

Trường Sanh khẽ nhếch môi. Nàng không quay đầu lại, chỉ giả vờ như không biết, tiếp tục dạo chơi. Nhưng trong lòng, nàng đã bắt đầu một trò chơi mèo vờn chuột. Nàng đột ngột dừng lại trước một gánh hàng bán quạt lụa, khiến kẻ bám đuôi suýt nữa thì đâm sầm vào một cột nhà. Nàng lại đột ngột rẽ vào một con hẻm nhỏ đông người, rồi lại nhanh chóng vòng ra, khiến kẻ đó phải chật vật chen lấn trong đám đông.

Qua khóe mắt, nàng thoáng thấy một bóng áo màu xanh nhạt, dáng người nhỏ nhắn, đang lén lút nấp sau một quầy bán đồ trang sức. Vạt váy màu xanh đó… trông có chút quen mắt.

“Nhậm tướng quân,” Trường Sanh đột nhiên lên tiếng, giọng nói ngọt ngào, “Ta nghe nói tướng quân có một người muội muội rất đáng yêu, tên là Linh, đúng không?”

Nhậm Tri Tự thoáng chút ngạc nhiên, rồi mỉm cười gật đầu. “Đúng vậy, thưa công chúa. Con bé tính tình có chút nghịch ngợm, nhưng rất ngoan ngoãn.”

“Vậy sao?” Trường Sanh cười tươi, nhưng giọng nói lại cố tình cao hơn một chút, đủ để cho người đang nấp ở gần đó nghe thấy. “Ta cũng muốn gặp muội ấy một lần. Nhưng mà…”

Nàng dừng lại, làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói tiếp với giọng điệu vừa như đùa giỡn, vừa như tuyên bố chủ quyền. “Nhưng mà nghĩ lại, muội ấy có vẻ rất quấn quýt huynh. Nếu sau này ta và huynh thành thân, ta sẽ trói huynh bên mình mỗi ngày, một khắc cũng không cho muội muội của huynh gặp mặt đâu!”

“Phịch!”

Một tiếng động vang lên từ phía sau quầy hàng trang sức. Ngay sau đó, một bóng người màu xanh nhạt đằng đằng sát khí bước ra. Đó là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt xinh xắn nhưng đang đỏ bừng vì tức giận. Nàng mặc một bộ váy màu xanh ngọc, bên hông cũng đeo một chiếc chuông bạc giống hệt của Nhậm Tri Tự. Nàng ta chính là Nhậm Linh Xu.

“Ta không cho phép ngươi trói huynh trưởng của ta!” Linh chỉ thẳng vào mặt Trường Sanh, hét lên.

Cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện. Dư Trường Sanh khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn cô bé đang tức giận trước mặt. “Ồ? Ngươi không cho phép, thì ta không được làm sao?”

“Ngươi!” Nhậm Linh Xu tức đến cứng họng. Nàng là tiểu thư của phủ tướng quân, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám nói chuyện với nàng bằng thái độ kẻ cả như vậy.

“Linh, không được vô lễ.”

Giọng nói ôn hòa nhưng đầy uy lực của Nhậm Tri Tự vang lên. Hắn không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng khiển trách. Nhưng lời nói của hắn dường như có ma lực, Nhậm Linh đang như một con nhím xù lông lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, vẻ mặt đầy uất ức.

“Nói đi,” Trường Sanh nhìn cô bé, “lén lút bám theo ta và huynh trưởng của ngươi, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Ta… ta không có lén lút!” Linh vội vàng phản bác, nhưng mặt lại càng đỏ hơn. Nàng lí nhí nói, “Là… là phụ thân có việc quân khẩn, bảo ta đến gọi huynh trưởng về…”

“Việc quân khẩn?” Vừa nghe đến hai chữ này, sắc mặt Nhậm Tri Tự liền trở nên nghiêm túc. “Có chuyện gì vậy?”

“Con… con không biết… Phụ thân chỉ bảo huynh về ngay…” Linh cúi gằm mặt, giọng nói ngày càng nhỏ.

Nhậm Tri Tự nhìn muội muội, rồi lại nhìn Dư Trường Sanh, khẽ thở dài. Hắn biết tỏng trò vặt của con bé. Nhưng hắn không vạch trần, chỉ quay sang nói với Trường Sanh bằng giọng đầy áy náy.

“Công chúa, việc quân khẩn cấp, thần e rằng phải thất lễ rồi. Thật xin lỗi vì đã làm mất hứng của người. Đợi ngày khác rảnh rỗi, thần nhất định sẽ bồi tội.”

“Tướng quân cứ đi đi, việc nước quan trọng hơn.” Trường Sanh hào phóng nói, ánh mắt lại liếc nhìn Nhậm Linh đang cúi đầu với vẻ đắc thắng.

“Linh,” Nhậm Tri Tự quay sang muội muội, “Hôm nay muội thay huynh, hãy đi cùng công chúa, đừng để người buồn chán, biết chưa?” Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, một hành động vô cùng thân mật và cưng chiều.

Nói rồi, hắn nhìn Trường Sanh một cách ý nhị, chắp tay hành lễ rồi quay người sải bước rời đi, bóng lưng cao thẳng nhanh chóng hòa vào dòng người.

Bây giờ, trên con phố ồn ào, chỉ còn lại Dư Trường Sanh và Nhậm Linh đứng đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.

“Được rồi,” Trường Sanh lên tiếng trước, giọng nói đầy vẻ mỉa mai. “Huynh trưởng yêu quý của ngươi đã đi rồi, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?”

“Hừ,” Nhậm Linh Xu  khoanh tay, không chút yếu thế. “Ngươi biết rõ ta không thích ngươi ở bên cạnh huynh trưởng, hôm nay ngươi rõ ràng là cố ý!”

“Ta cố ý?” Trường Sanh bật cười. “Ngươi nói ngược lại thì có. Là ai đã lén lút bám đuôi như một cái bóng vậy? Nếu không phải vì ân tình cứu mạng của huynh trưởng ngươi, chỉ bằng thái độ vô lễ của ngươi với bản công chúa, ta đã không thèm chọn hắn rồi!”

“Ngươi… ngươi đừng có mà quá đáng!” Nhậm Linh tức đến đỏ mặt. “Ngươi có biết ở kinh thành này có bao nhiêu thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ huynh trưởng của ta không? Huynh ấy không phải là người ngươi nói không chọn là có thể không chọn đâu!”

“Ha,” Trường Sanh cảm thấy cuộc đối thoại này ngày càng nực cười. “Nhậm Linh, ngươi thật kỳ lạ. Ta nói thích huynh trưởng ngươi, ngươi cũng không vui. Ta nói không thích, ngươi cũng chẳng vừa lòng. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi… ngươi…” Linh Xu bị nói trúng tim đen, tức đến mức chỉ có thể giậm chân la lên: “Ta ghét ngươi!”

“Ngày nào mà ngươi không ghét ta?” Trường Sanh nhún vai, vẻ mặt không quan tâm. “Nhưng mà hôm nay cũng thật tội nghiệp cho ngươi. Vừa phải chịu đựng người mình ghét, lại còn phải thay huynh trưởng đi dạo cùng ta.” Nàng lắc đầu, làm ra vẻ thương cảm. “Thật đáng thương…”

Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa. Nhậm Linh Xu tức đến mức muốn xông vào cào cấu nàng, nhưng lại không dám. Cuối cùng, cô bé chỉ có thể hậm hực quay mặt đi, bắt đầu một buổi “dạo chơi” đầy gượng ép và khó chịu với kẻ mà mình căm ghét nhất.




LIÊN HỆ ADMIN