Chương 7 : Kẻ Cứu Tinh

Khu rừng hoang về đêm lạnh lẽo đến rợn người. Tiếng sói tru vẫn còn văng vẳng trong không khí, như một bản án tử hình đang đến gần. Dư Trường Sanh nín thở, lưng tựa vào một thân cây cổ thụ xù xì, toàn thân cứng đờ. Trong bóng tối dày đặc trước mặt, đôi mắt đỏ rực kia ngày một gần hơn.

Đó không phải là màu đỏ của lửa, mà là màu đỏ của máu tươi, một màu đỏ tà dị và hung ác. Cùng với đôi mắt đó là một thân hình to lớn dần hiện ra dưới ánh trăng yếu ớt. Một con sói khổng lồ, to hơn cả một con bê, bộ lông đen tuyền của nó hòa vào bóng đêm, chỉ có đôi mắt đỏ là nổi bật, tựa như hai chiếc đèn lồng máu đang lơ lửng.

Nàng là công chúa, từ nhỏ đến lớn chưa từng đối mặt với dã thú, huống chi là một con ác thú trông có vẻ đã thành tinh thế này. Nỗi sợ hãi bản năng khiến hai chân nàng mềm nhũn, nhưng lý trí lại gào thét, bắt nàng phải sống sót. Nàng không thể chết ở đây. Nàng còn phải tìm ra sự thật về cái chết của mẫu hậu, còn phải tìm ra người có Huyết Đồng kia.

Con sói không tấn công ngay. Nó dừng lại ở khoảng cách chừng mười bước, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng chằm chằm, không phải ánh mắt thèm khát của dã thú nhìn con mồi, mà giống như đang quan sát, đánh giá. Cái đầu to lớn của nó khẽ nghiêng nghiêng, một cử chỉ mang đầy trí khôn khiến Trường Sanh càng thêm kinh hãi.

Không thể ngồi chờ chết! Trường Sanh hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân trấn tĩnh. Nàng khẽ đưa tay lên mái tóc, chậm rãi rút ra cây trâm cài tóc bằng vàng ròng – “Kim Châm”. Đầu trâm được nàng mài nhọn và tẩm một loại kịch độc tên là “Hủ Cốt Thủy”, chỉ cần một vết xước nhỏ cũng đủ để làm xương thịt của nạn nhân tan rã trong đau đớn.

Nàng siết chặt cây trâm trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất.

“Grừ…” Con sói gầm gừ trong cổ họng, bắt đầu di chuyển, vòng quanh nàng như một bóng ma.

Trường Sanh xoay người theo nó, không dám lơ là một giây. Đột nhiên, con sói dừng lại, bốn chân khuỵu xuống, lấy đà. Nó sắp lao tới!

Trong khoảnh khắc đó, Trường Sanh cũng hành động. Nàng không lùi lại mà ngược lại, dồn hết sức lực vào đôi chân, lao thẳng về phía con sói, tay phải cầm trâm vàng đâm thẳng vào mắt trái của nó!

Đây là chiêu duy nhất nàng có thể nghĩ ra: tấn công vào điểm yếu hại nhất, liều mạng một phen!

Con sói dường như cũng bất ngờ trước sự phản kháng liều lĩnh của nàng. Nhưng tốc độ của nó nhanh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Nó khẽ nghiêng đầu, dễ dàng tránh được mũi trâm chí mạng. Cùng lúc đó, một bên chân trước của nó vung lên.

“Xoẹt!”

Trường Sanh chỉ cảm thấy cánh tay trái đau nhói. Nàng bị một lực mạnh đẩy ngã sõng soài trên mặt đất. Cây trâm vàng văng ra xa. Nàng kinh hãi nhìn xuống, trên cánh tay áo lụa mỏng đã bị cào rách một đường dài, ba vết cào sâu hoắm đang rỉ máu.

Thua rồi. Nàng tuyệt vọng nghĩ.

Con sói đứng trước mặt nàng, đôi mắt đỏ rực nhìn xuống vết thương của nàng. Nó không tấn công tiếp. Thay vào đó, nó từ từ cúi đầu xuống.

Trường Sanh kinh hãi co người lại, tưởng rằng nó sắp cắn xé cánh tay mình. Nhưng không. Một cảm giác mềm mại, ẩm ướt đột nhiên lướt qua vết thương của nàng. Con sói đang… liếm máu của nàng?

Hành động này quá đỗi kỳ lạ và quái dị. Nó liếm vết thương một cách chậm rãi, gần như là thành kính, đôi mắt đỏ rực không còn vẻ hung tợn mà lại ánh lên một tia phức tạp khó hiểu, vừa bi thương, vừa quen thuộc. Trường Sanh sững sờ, nàng quên cả sợ hãi, quên cả đau đớn, chỉ ngơ ngác nhìn con sói trước mặt.

Tại sao… tại sao ánh mắt này lại có chút quen thuộc?

Đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng người gọi và ánh sáng của những ngọn đuốc.

“Công chúa!”

“Công chúa, người ở đâu?”

Con sói giật mình, nó ngẩng đầu lên, vẻ phức tạp trong mắt biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác. Nó nhìn về phía có tiếng người, rồi lại nhìn Dư Trường Sanh một lần cuối, gầm nhẹ một tiếng rồi quay người, thân hình to lớn nhanh chóng khuất vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng, biến mất không một dấu vết.

Trường Sanh vẫn còn ngồi ngẩn ngơ trên mặt đất, chưa hết bàng hoàng. Một lát sau, một toán người cầm đuốc đã tìm đến nơi. Đi đầu là một nam nhân cao lớn, anh tuấn trong bộ y phục màu xanh lam, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

“Tạ Tầm…” Nhìn thấy người quen, sự mạnh mẽ mà Trường Sanh cố gắng dựng lên cuối cùng cũng sụp đổ. Nỗi sợ hãi, tủi thân và kinh hoàng ập đến. Nàng giống như một đứa trẻ tìm thấy chỗ dựa, bật khóc nức nở, lao vào lòng người vừa đến.

“Tạ Tầm… sao huynh… mới đến…”

Tạ Tầm, Nguyên Hành Quận công, vội vàng ôm lấy nàng, giọng nói đầy vẻ tự trách và đau lòng. “Là thần hộ giá không chu toàn, để công chúa phải kinh sợ rồi. Mọi chuyện đã ổn rồi, có thần ở đây rồi.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang run rẩy của nàng. Hơi ấm từ người hắn khiến Trường Sanh cảm thấy an tâm hơn một chút. Nàng ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, uất ức kể: “Có… có một con sói… một con sói rất lớn…”

Tạ Tầm nhìn thấy vết thương trên tay nàng, ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia sắc lạnh. Vạt áo xanh lam của hắn dính một vệt máu đỏ thẫm từ vết thương của nàng. “Công chúa bị thương rồi?” Hắn lo lắng hỏi.

“Là… là con sói đó cào…”

“Con sói đó đâu rồi?” Giọng Tạ Tầm trầm xuống, mang theo một sự âm u khó tả.

“Nó… nó chạy rồi…”

“Chạy rồi sao…” Tạ Tầm lẩm bẩm, bàn tay giấu sau lưng siết chặt lại thành nắm đấm.

“Tạ Tầm, huynh mau đưa ta về cung… Ta không muốn thành thân nữa… Huynh đưa ta về cung được không?” Trường Sanh mệt mỏi cầu xin, cú sốc vừa rồi đã vắt kiệt toàn bộ tinh thần của nàng.

“Được. Thần lập tức đưa công chúa hồi cung.” Tạ Tầm dịu dàng đáp. Hắn cởi áo choàng ngoài của mình khoác lên người nàng, xé một vạt áo trong sạch sẽ, cẩn thận băng bó lại vết thương cho nàng. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng và chuyên nghiệp.

Sau đó, hắn cẩn thận bế thốc nàng lên, giọng nói trầm ổn đầy an toàn: “Công chúa, chúng ta về nhà.”

Được bao bọc trong vòng tay ấm áp của Tạ Tầm, Dư Trường Sanh mệt mỏi thiếp đi. Nàng không hề hay biết, trong bóng tối của khu rừng, có những bí mật mà nàng vĩnh viễn không thể ngờ tới.

Sau khi giao Dư Trường Sanh đã thiếp đi cho một đội hộ vệ thân tín đưa về cung an toàn, Tạ Tầm quay trở lại khu rừng. Gương mặt dịu dàng, lo lắng của hắn đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, âm hiểm.

Một bóng người từ trong bóng tối bước ra, quỳ một gối trước mặt hắn. “Thuộc hạ Cao Sa Minh, tham kiến Quận công.”

“Đứng lên đi.” Tạ Tầm lạnh lùng nói. “Chuyện hôm nay là sao? Kế hoạch ‘cướp dâu’ của chúng ta tại sao lại xuất hiện một con sói yêu?”

Cao Sa Minh cúi đầu: “Bẩm Quận công, thuộc hạ cũng không rõ. Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Thuộc hạ đã dùng yêu thú giả làm người khiêng kiệu, đưa công chúa đến khu rừng Huyền Trì này. Nhưng không ngờ lại có một con sói yêu đột nhiên xuất hiện, làm kinh động đến công chúa.”

Kế hoạch của Tạ Tầm vốn rất hoàn hảo. Hắn muốn phá hỏng hôn lễ của Nhậm Tri Tự và Dư Trường Sanh, khiến Nhậm Tri Tự mất mặt, đồng thời tạo ra cơ hội để mình trở thành người hùng cứu mỹ nhân, chiếm lấy trái tim công chúa. Ai ngờ lại có kẻ phá đám.

“Con sói đó…” Tạ Tầm nheo mắt, nhớ lại vết thương trên tay công chúa và vẻ mặt hoảng sợ của nàng. “Chỉ là một con sói yêu bình thường mà có thể khiến công chúa bị thương sao?”

“Thuộc hạ không rõ, con sói đó rất kỳ lạ, thuộc hạ cảm nhận được yêu khí trên người nó vô cùng mạnh mẽ.” Cao Sa Minh đáp.

“Hừ. Lần này tuy có chút sơ suất, nhưng kết quả cũng không tệ.” Tạ Tầm cười lạnh. “Công chúa đã sợ hãi, hôn lễ cũng đã bị phá hỏng. Nhậm Tri Tự, ngươi muốn cưới công chúa để kế thừa hoàng vị sao? Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi được như ý.”

Hắn nhìn về phía kinh thành xa xôi, ánh mắt lóe lên tia tham vọng và độc ác. Trò chơi này, chỉ mới bắt đầu mà thôi.




LIÊN HỆ ADMIN