Chương 3 : Kẻ Thứ Ba Xuất Hiện

Tôi và Trịnh Vân Nhi quay lưng rời khỏi bụi cây. Bước chân nặng như chì, tim tôi vẫn còn đập loạn vì cái bóng quen thuộc vừa nhìn thấy.

Lâm Khả Tinh.

Cái tên khiến lòng tôi vừa ấm lên, vừa đau nhói. Từng là tất cả của tôi, giờ lại đứng cạnh một gã đàn ông xa lạ, ánh mắt dành cho hắn dịu dàng đến mức tôi chưa từng nhận được.

Vân Nhi bước sau lưng, rụt rè hỏi:

Anh… với cô gái lúc nãy… là gì của nhau vậy?

Tôi hít sâu, cố nén cảm xúc:

Không liên quan đến cô. Đi nhanh lên.

Tôi chỉ hỏi thôi mà. Thấy mặt anh biến sắc rõ ràng…” – Vân Nhi cắn môi, lí nhí.

Tôi không đáp, cắm đầu đi thẳng. Trái tim tôi như bị xé thành hai mảnh.

Chúng tôi đi vòng qua bìa rừng, tìm một nơi an toàn hơn. Nắng trưa hắt xuống gay gắt, cát nóng bỏng rát chân. Mồ hôi chảy dọc sống lưng, nhưng đầu óc tôi chỉ quanh quẩn hình ảnh Khả Tinh nắm tay gã đàn ông kia.

Vân Nhi bực mình, cuối cùng bật thốt:

Anh nghĩ nhiều quá cũng vô ích. Trong tình huống này, sống còn quan trọng hơn.

Tôi quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh:

Cô thì biết gì!

Cô khựng lại, thoáng sợ hãi, rồi cắn môi đáp nhỏ:

Tôi biết ít nhất… anh vừa rồi nhìn cô ta như muốn chết đi sống lại.

Tôi sững người. Một câu nói thẳng thắn như lưỡi dao chém trúng tim. Tôi gạt phắt đi, giọng gằn lại:

Im đi. Tìm chỗ nghỉ trước đã.

Chiều xuống, chúng tôi dựng tạm một chỗ trú bằng cành cây và lá dừa khô. Vân Nhi ngồi bó gối nhìn xa xăm, môi mím chặt. Tôi biết cô vẫn khó chịu vì thái độ lúc nãy, nhưng tôi chẳng buồn giải thích.

Đang lúc im lặng thì tiếng sột soạt từ bụi cây gần đó vang lên. Tôi chụp lấy cây gậy nhọn, căng thẳng nhìn ra.

Từ trong bụi cây, một gã đàn ông lực lưỡng bước ra. Áo sơ mi rách tả tơi, quần tây bẩn thỉu, gương mặt hằn đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt sắc bén.

Bên cạnh hắn chính là… Lâm Khả Tinh.

Trái tim tôi thắt lại.

Khả Tinh tròn mắt nhìn tôi, như không tin vào mắt mình:

Tiểu Phàm… là anh thật sao?

Tôi đứng chết lặng. Giọng nói ấy, bao năm không nghe, giờ lại vang lên giữa đảo hoang, thân quen đến nhói lòng.

Nhưng chưa kịp nói gì, gã đàn ông cạnh cô đã bước lên, chắn ngang. Hắn nheo mắt nhìn tôi, chất giọng khinh khỉnh:

Cậu quen cô ấy à?

Khả Tinh khẽ kéo tay hắn, lo lắng:

Anh Khang Vĩ, anh đừng… Đây là bạn cũ của em.

Khang Vĩ. Cái tên vừa thốt ra đã khiến tôi bùng lửa giận.

Hắn nhìn tôi từ đầu đến chân, nhếch môi:

Bạn cũ? Ừ thì bạn. Nhưng giờ ở đảo hoang này, quen biết hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì. Sức mạnh mới quyết định tất cả.

Tôi siết chặt gậy, ánh mắt tóe lửa:

Ý ông là gì?

Hắn cười khẩy:

Ý tôi là… nếu muốn sống sót, phải theo tôi. Tôi đã gom được vài người, thành lập nhóm riêng. Người yếu ớt thì ở lại làm gánh nặng thôi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì Vân Nhi đã bước lên, đứng chắn trước tôi:

Anh ta không yếu! Nếu không nhờ anh ấy, tôi đã chết rồi!

Tôi hơi giật mình, liếc sang. Lần đầu tiên cô nàng bướng bỉnh này nói tốt cho tôi.

Khả Tinh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Trong thoáng chốc, tôi thấy ánh sáng dịu dàng ngày xưa lóe lên, nhưng ngay lập tức bị che phủ bởi sự do dự.

Khang Vĩ nhún vai:

Tùy các người. Nhưng nhớ kỹ, ở đảo này, tôi là người có tiếng nói. Nếu không phục tùng, đừng trách tôi không nể tình.

Nói rồi, hắn quay lưng kéo Khả Tinh đi. Trước khi bước hẳn vào rừng, Khả Tinh ngoái lại nhìn tôi, ánh mắt ướt át như muốn nói điều gì, nhưng không thốt ra được.

Khi họ đã khuất bóng, Vân Nhi tức tối:

Tên đó rõ ràng là kẻ xấu! Sao cô gái kia cứ đi theo hắn?

Tôi nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Giọng tôi khàn khàn:

Vì… cô ấy là Lâm Khả Tinh. Người từng là tất cả của tôi.

Vân Nhi ngẩn ra, đôi mắt tròn xoe. Rồi không hiểu sao, môi cô bĩu nhẹ, thoáng có chút giận dỗi vô lý.

Thảo nào anh nhìn cô ta như mất hồn…” – cô lẩm bẩm.

Tôi không để ý, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng Khả Tinh vừa rời đi. Trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành: Trận chiến sinh tồn này không chỉ có đói khát và thú dữ, mà còn có cả con người – và những mối tình, mối thù đan xen.

Đêm xuống.

Trong căn chòi tạm bợ, Vân Nhi nằm cuộn tròn, khẽ quay lưng về phía tôi. Rõ ràng cô vẫn còn giận.

Tôi thở dài, chống tay nhìn lên bầu trời đầy sao. Trong đầu vang vọng hình ảnh Khả Tinh nắm tay Khang Vĩ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi bất giác siết chặt gậy gỗ. Từ hôm nay, cuộc sống trên đảo này sẽ chẳng yên bình nữa.

Và tôi – Trương Tiểu Phàm – sẽ không bao giờ chịu thua.




LIÊN HỆ ADMIN