Chương 3 : Kho Báu Bất Ngờ

“Cái gì? Con không định quay về nữa à?”

Giọng nói kinh ngạc của Miêu bí thư và Bàng thẩm đồng thanh vang lên. Hai vợ chồng họ nhìn Quế Miêu, ánh mắt đầy vẻ không tán thành và lo lắng. Miêu bí thư, người đàn ông luôn giữ vẻ nghiêm nghị, cau chặt đôi lông mày rậm.

“Con bé Miêu, cuộc sống ở thành phố không dễ dàng như con nghĩ đâu. Bây giờ cả nhà chỉ có một mình con kiếm ra tiền. Nếu con không quay về, chỉ dựa vào một mình cậu trí thức Trần, hai mẹ con con uống gió tây bắc mà sống à?”

Lời nói của ông tuy thẳng thừng nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành của một người trưởng bối. Bàng thẩm cũng lo lắng không kém, nhưng cách nói của bà mềm mỏng hơn nhiều. Bà lườm chồng một cái vì sự thẳng thắn đến phũ phàng của ông, rồi quay sang Quế Miêu, áy náy nói: “Con bé Miêu đừng giận, chú con không có ác ý đâu. Ông ấy chỉ là không biết lựa lời mà nói thôi, thật ra ông ấy lo cho mẹ con con ở ngoài bị người ta bắt nạt lắm đấy.”

“Vâng, cháu biết mà.”

Quế Miêu mỉm cười, trong lòng không hề có chút oán trách. Sự quan tâm chân thành đã lâu không được cảm nhận này khiến trái tim cô ấm lại. Cô nhìn thẳng vào hai vị trưởng bối đáng kính, ánh mắt kiên định, không một chút dao động.

“Chú, thím, cháu đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định này. Cháu không phải đầu óc nóng lên nhất thời, cũng không phải bốc đồng.”

Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói càng thêm quả quyết. “Thím ơi, cháu không thể cứ mãi bị động chờ đợi được nữa. Đóa Đóa sắp đến tuổi hiểu chuyện rồi, cháu không thể vì cuộc sống ở quê nhà có phần dễ chịu hơn mà cứ co mình ở đây mãi. Chú ơi, Đóa Đóa cần có bố.”

Và cô, cần phải báo thù!

Cứ ở lại nơi này, để mặc cho Trần Hằng Thành giả vờ độc thân, giả vờ là kẻ si tình, tiếp tục sống cuộc đời vinh hoa của hắn, đến ông trời cũng không nhìn nổi. Quế Miêu diễn rất đạt. Cô chỉ cần tưởng tượng rằng những lời này là đang nói với cha nuôi của Đóa Đóa ở kiếp trước – Trang Yến – là có thể nói ra một cách trôi chảy và đầy cảm xúc.

“Chú, thím, bây giờ bên ngoài đang cải cách mở cửa, không giống như trước đây nữa rồi. Cháu chịu khó, chăm chỉ, không sợ không tìm được việc làm. Đợi khi cháu có tiền, cháu sẽ cho Đóa Đóa đi học. Con bé thông minh lắm, lớn lên nhất định cũng sẽ là sinh viên đại học.”

Ánh mắt Quế Miêu nhìn về phía Đóa Đóa đang say ngủ trong lòng Bàng thẩm, tràn ngập tình yêu thương và hy vọng. Vẻ mặt dịu dàng và kiên định của cô khiến vợ chồng Miêu bí thư rơi vào trầm mặc. Làng bản còn lạc hậu, quả thật không thể so sánh với Thượng Hải phồn hoa. Có người bố là sinh viên đại học dạy dỗ, tương lai của Đóa Đóa chắc chắn sẽ xán lạn hơn là ở lại cái xó núi này.

Hơn nữa, Trần Hằng Thành tốt nghiệp đại học, tương lai chỉ có thể ngày càng tốt hơn. Lưu Quế Miêu cứ ở quê nhà mòn mỏi chờ đợi, cũng không phải là cách. Nhân lúc còn trẻ, ra ngoài một phen, có vấp ngã cũng còn có cơ hội làm lại. Chứ đợi đến lúc xuân tàn sắc phai, thì thật sự là đã quá muộn.

Nghĩ thông suốt rồi, Miêu bí thư không nói gì thêm. Ông cầm bút lên, cẩn thận viết giấy giới thiệu, nhưng để trống phần ngày tháng, rồi đưa cho Lưu Quế Miêu.

“Con bé Miêu, nếu thằng họ Trần đối xử không tốt với con, thì cứ quay về đây. Miêu Trại này, vĩnh viễn là nhà của con.”

“Vâng ạ!” Quế Miêu cảm động, gật đầu thật mạnh. Giọt nước mắt biết ơn lăn dài trên má.

“Chú, thím, những năm qua mẹ con cháu được hai người chăm sóc, sau này có thời gian, cháu nhất định sẽ thường xuyên về thăm.”

“Con bé ngốc này, khách sáo làm gì.”

Bàng thẩm là người đa cảm, không chịu nổi cảnh chia ly, bà bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt. Bà nghẹn ngào hỏi Quế Miêu: “Khi nào thì con đi? Chú con có thể giúp đặt vé tàu. Nhà mình có xe bò, ngày con đi, để chú con đưa ra ga.”

“Cháu thu dọn đồ đạc xong, ngày mai sẽ đi luôn ạ. Vé tàu không kịp đặt, cháu sẽ ra ga mua trực tiếp. Còn việc đưa tiễn cũng không phiền chú đâu ạ, bố mẹ nuôi cháu biết cháu đi, chắc chắn cũng sẽ đưa.”

Sau khi mọi việc đã ổn thỏa, Bàng thẩm tiễn Quế Miêu về. Nhưng khi đến cửa, bà lại kéo cô lại, vẻ mặt đầy do dự. Cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, bà đưa Quế Miêu đến căn hầm chứa đồ tối tăm dưới sàn nhà.

“Con biết không, ngôi nhà này trước đây là của một nhà tư sản nhỏ. Ông ấy là một thiếu gia từ thời dân quốc đến đây lánh nạn. Mười lăm năm trước, ông ấy bị rắn độc cắn chết ngay trong nhà.”

Quế Miêu gật đầu, không hiểu tại sao bà lại nhắc đến chuyện này. “Cháu có nghe nói ạ. Người ta đồn ông ấy bị đấu tố đến chết, sau khi chết oan hồn không siêu thoát, ám lên ngôi nhà này, nguyền rủa tất cả những ai sống ở đây.”

Tất nhiên đó chỉ là lời đồn. Sống ở đây đã lâu, cô chưa từng thấy oan hồn nào cả. Cái gọi là lời nguyền, càng giống như một sự ám thị tâm lý, khiến người ở đây vô thức cảm thấy mình sẽ gặp xui xẻo.

Thấy Quế Miêu không hề sợ hãi, Bàng thẩm rất hài lòng. Bà mỉm cười, tiết lộ một bí mật động trời: “Ha ha, nói cho con biết, lời nguyền đó thực ra là do chú Miêu của con bịa ra đấy. Hồi đó bên ngoài đấu tố dữ dội, làng mình cũng có không ít kẻ quá khích. Chú con sợ họ không biết nặng nhẹ, gây ra đại họa, nên mới nghĩ ra cách này. Không ngờ lại hiệu quả thật! Hơn chục năm qua, làng mình vẫn luôn yên bình.”

Quế Miêu chết lặng. Không ngờ Miêu bí thư nghiêm nghị lại có lúc “ranh mãnh” như vậy.

“Vậy… thím nói với cháu những chuyện này để làm gì ạ?”

Bàng thẩm không trả lời ngay. Bà lần mò trong bóng tối, gõ gõ lên một bức tường đất nện. Một tiếng “cạch” khô khốc vang lên, một viên gạch lỏng được lấy ra, để lộ một cái hốc nhỏ bí mật. Bàng thẩm thò tay vào, lấy ra một chiếc hộp gỗ đã cũ, cẩn thận mở ra.

Bên trong, lót trên một tấm vải nhung đỏ đã phai màu, là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, chiếc vòng tỏa ra một màu xanh lục biếc, trong suốt và óng ả. Ánh sáng xuyên qua, tạo nên một quầng sáng dịu dàng, đẹp đến nao lòng.

“Đây là chiếc vòng ngọc mà lão gia đó luôn giữ bên mình như báu vật. ‘Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo’, báu vật của ông ấy chắc chắn không phải là thứ rẻ tiền. Con ra ngoài, nơi nào cũng cần dùng đến tiền. Thím không có khả năng giúp con, chỉ có thể tặng con thứ này. Con đừng chê nó xui xẻo thì hãy nhận lấy. Sau này nếu thực sự thiếu thốn, hãy dùng nó để đổi lấy tiền.”

Bàng thẩm đặt chiếc hộp vào tay Quế Miêu.

“Cái này… quá quý giá rồi, cháu không thể nhận được ạ!”

Quế Miêu bị sự hào phóng của Bàng thẩm làm cho kinh ngạc. Kiếp trước, để chữa bệnh cho Đóa Đóa, cô đã lao vào giới buôn đồ cổ. Mặc dù không phải chuyên gia, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cũng giúp cô có được chút nhãn lực. Chiếc vòng phỉ thúy này, là loại Đế Vương Lục cực phẩm trong cực phẩm. Ở thời đại sau này, nó đủ để đổi lấy cả một tòa nhà. Một báu vật gia truyền như vậy, cô làm sao dám nhận.

Sợ Bàng thẩm không biết giá trị của nó, Quế Miêu vội giải thích, lấy cớ là do Trần Hằng Thành dạy: “Thím ơi, cái này thực sự rất đắt tiền! Sau này thím đừng tùy tiện cho người lạ xem, đặc biệt là những tay buôn đồ cổ không rõ lai lịch.”

“Ừ ừ.” Bàng thẩm gật đầu qua loa, rõ ràng không tin lời cô. Trong mắt bà, một chiếc vòng tay thì có thể đắt đến đâu chứ.

“Con bé Miêu, thím biết con là người có lòng tự trọng, tốt bụng. Nhưng đây là vật vô chủ, con là chủ nhân của ngôi nhà này, thì hãy nhận lấy nó đi. Nếu chú thím muốn, đã sớm lấy nó về nhà từ nhiều năm trước rồi.”

Không cho Quế Miêu cơ hội từ chối, Bàng thẩm dứt khoát lấy chiếc vòng ra, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay mũm mĩm của Đóa Đóa.

“Đóa Đóa thích cái này không? Xanh biếc, mát lạnh, hợp với Đóa Đóa quá.”

Lưu Quế Miêu lúc này đã không biết phải nói gì nữa.

Nghĩ lại kiếp trước, cô phấn đấu cả đời, toàn bộ tài sản tích cóp cũng chỉ đủ mua một đôi vòng tay như thế này. Bây giờ, vừa mới trọng sinh được một ngày, Bàng thẩm thâm tàng bất lộ đã tặng cô một chiếc.

Chuyện này… thật kỳ diệu, thật không chân thực, cứ như đang nằm mơ vậy!

Khoảnh khắc nhận được giấy giới thiệu, Quế Miêu vẫn còn đang nghĩ đến việc làm một tay buôn trung gian, kiếm chút tiền chênh lệch. Bây giờ, con gái cô đã đeo cả một tòa nhà trên người. Cô còn phải phấn đấu cái gì nữa?

Đầu óc quay cuồng trở về nhà sàn, được ánh nắng ấm áp buổi chiều chiếu rọi, bộ não đang đoản mạch của Quế Miêu cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Cô lắc mạnh đầu, thầm mắng chính mình.

Mới chỉ có thế này mà đã thỏa mãn rồi sao?

Đã được trọng sinh, sao có thể chỉ vì một chiếc vòng tay mà tự mãn? Một chiếc vòng tay thì quá cô đơn, phải có một đôi mới hợp. Có vòng tay rồi, chẳng lẽ không cần hoa tai, dây chuyền, trâm cài tóc và quần áo đẹp sao? Hơn nữa, ai lại đeo mãi một bộ trang sức chứ? Phải chuẩn bị thêm vài bộ để thay đổi. Đẳng cấp trang sức đã lên, thì đẳng cấp nhà ở cũng phải theo kịp chứ!

Bức tranh tương lai vĩ đại mới chỉ là một góc nhỏ, cô vui mừng cái nỗi gì?

Nhưng mà, được người khác yêu thương, cảm giác thật sự rất hạnh phúc!




LIÊN HỆ ADMIN