Chương 7 : Khoản Đầu Tư Đầu Tiên
Sáng hôm sau, không khí trong căn nhà nhỏ dường như đã được thay mới, giống như tấm rèm cửa vừa được giặt sạch, mang theo hương thơm của nắng và hy vọng. Chu Bắc Ký thức dậy sớm hơn thường lệ. Thay vì mặc bộ quân phục huấn luyện, anh do dự một chút rồi lấy chiếc áo sơ mi trắng mà Miêu Tú Tú vừa may ra mặc.
Vải kate mềm mại áp vào làn da, cảm giác thoải mái và vừa vặn đến lạ thường. Anh đứng trước gương, tự mình cài từng chiếc cúc áo bằng vỏ trai lấp lánh. Chiếc áo thực sự rất đẹp, từng đường kim mũi chỉ đều tăm tắp, phom dáng cứng cáp nhưng không hề gò bó, tôn lên bờ vai vững chãi và thân hình rắn rỏi của anh. Lần đầu tiên, anh cảm thấy việc mặc một bộ thường phục lại có thể khiến tâm trạng tốt lên như vậy.
Khi anh bước ra ngoài, Miêu Tú Tú đã chuẩn bị xong bữa sáng. Vẫn là những món đơn giản, một bát cháo trắng nóng hổi và vài món dưa muối ăn kèm, nhưng hôm nay cô còn rán thêm mấy quả trứng ốp la vàng ươm, thơm phức.
Cô ngẩng lên, thấy anh đang mặc chiếc áo mình may, đôi mắt cô không giấu được ý cười. “Anh mặc hợp lắm.”
“Ừm,” Chu Bắc Ký đáp, giọng nói vẫn còn chút ngượng ngùng. Anh ngồi vào bàn, và lần đầu tiên, anh chủ động bắt chuyện trong bữa ăn. “Chiếc áo này… cô may thật sự rất tốt.”
“Anh thích là được rồi,” Tú Tú mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đủ làm bừng sáng cả gian phòng.
Sự im lặng bao trùm trong chốc lát, nhưng không còn là sự im lặng xa cách, mà là một sự ngập ngừng tìm kiếm lời để nói. Chiếc áo sơ mi đã trở thành cầu nối, phá vỡ tảng băng im lặng đã tồn tại giữa họ suốt nửa năm qua.
“Vậy… giờ đã có máy may rồi,” Chu Bắc Ký nói tiếp, giả vờ tập trung vào bát cháo, “cô định làm gì tiếp theo? Không lẽ chỉ để may áo cho tôi thôi chứ?”
Miêu Tú Tú biết, thời cơ đã đến. Cô đặt đũa xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh sự tự tin. “Đương nhiên là không rồi. Em có một kế hoạch.”
Cô đã thay đổi cách xưng hô, từ “tôi” sang “em”, một sự thay đổi tinh tế nhưng đầy ý nghĩa. Chu Bắc Ký khựng lại một chút, rồi gật đầu. “Nói tôi nghe xem.”
“Em thấy trong khu tập thể mình có rất nhiều gia đình có con nhỏ,” Tú Tú bắt đầu trình bày kế hoạch đã được cô nghiền ngẫm kỹ lưỡng. “Trẻ con lớn nhanh như thổi, quần áo mua mới mặc chẳng được bao lâu đã chật. Mà quần áo trẻ em bán ở cửa hàng bách hóa vừa đắt, mẫu mã lại không nhiều. Các chị, các mẹ chắc chắn rất đau đầu về chuyện này.”
Cô dừng lại, quan sát nét mặt của Chu Bắc Ký. Anh đang lắng nghe, thực sự lắng nghe.
“Vì vậy, em nghĩ mình có thể nhận may gia công quần áo cho trẻ em. Em có thể may những bộ quần áo xinh xắn, đáng yêu hơn, chất liệu vải tốt mà giá cả lại phải chăng hơn ở cửa hàng. Vừa giúp các chị tiết kiệm, vừa giúp em có thêm thu nhập, lại có việc để làm.”
Kế hoạch của cô rất thực tế và hợp lý. Cô không nói những điều cao xa, mà bắt đầu từ chính nhu cầu thực tế trong khu tập thể. Chu Bắc Ký không phải là người làm kinh doanh, nhưng anh đủ thông minh để nhận ra tính khả thi trong kế hoạch của cô.
Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Nhưng cô lấy đâu ra vốn để bắt đầu?”
Đây chính là câu hỏi mấu chốt mà Tú Tú đang chờ đợi. Cô nhìn anh, thẳng thắn: “Đây cũng chính là điều em đang muốn bàn với anh. Để bắt đầu, em cần một chút vốn để mua những súc vải đầu tiên, chủ yếu là vải bông in hoa văn đáng yêu cho trẻ em, cùng với chỉ, cúc và các phụ liệu khác. Em sẽ may vài bộ mẫu để mọi người xem trước. Em không cần nhiều, chỉ một chút để khởi động thôi ạ.”
Đây là một cuộc “thương lượng” mới. Nhưng lần này, vị thế của Miêu Tú Tú đã hoàn toàn khác. Cô không còn là người vợ quê mùa đang cầu xin sự ban ơn, mà là một đối tác đang trình bày một kế hoạch kinh doanh đầy tiềm năng.
Chu Bắc Ký nhìn vào đôi mắt sáng ngời, tràn đầy nhiệt huyết của cô. Anh lại nghĩ đến chiếc áo sơ mi mình đang mặc, một minh chứng không thể chối cãi cho tài năng của cô. Sự hoài nghi cuối cùng trong anh đã hoàn toàn tan biến. Anh không coi đây là một sự đòi hỏi, mà là một đề nghị hợp tác nghiêm túc.
Anh im lặng đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Miêu Tú Tú hồi hộp chờ đợi. Một lát sau, anh quay trở ra, trong tay anh là một xấp tiền được gấp ngay ngắn.
Anh đặt xấp tiền lên bàn, trước mặt cô. “Đây là ba mươi đồng. Coi như tôi cho cô vay, không tính lãi. Khi nào việc kinh doanh của cô có lời thì trả lại cho tôi.”
Ba mươi đồng! Đó là một khoản tiền không hề nhỏ vào thời điểm này, gần bằng cả tháng lương của một cán bộ cấp thấp. Miêu Tú Tú sững sờ. Cô nghĩ anh sẽ chỉ đưa cho cô năm, mười đồng là nhiều. Hành động này của anh vượt xa sự mong đợi của cô.
Anh không gọi đây là “cho”, mà là “cho vay”, một cách nói để giữ thể diện cho cả hai. Nhưng thực chất, đây chính là một khoản đầu tư. Anh đang đầu tư vào tài năng, vào ý chí và vào con người mới của cô.
“Cảm ơn anh,” Miêu Tú Tú nói, giọng nói chân thành, có chút xúc động. “Em nhất định sẽ không làm anh thất vọng.”
Chu Bắc Ký không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình, nhưng khóe miệng anh đã khẽ nhếch lên thành một nụ cười gần như không thể nhận ra. Anh cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. Việc “đầu tư” này không chỉ là vào kế hoạch kinh doanh của cô, mà còn là đầu tư vào tương lai của chính gia đình nhỏ này.
Miêu Tú Tú cẩn thận cất xấp tiền đi. Trong lòng cô ngập tràn cảm giác chiến thắng và một niềm hy vọng mãnh liệt. Đây không chỉ là tiền, đây là sự công nhận, là sự tin tưởng đầu tiên mà cô nhận được từ người đàn ông này. Mối quan hệ giữa họ, từ một cuộc hôn nhân ép buộc lạnh lẽo, đã chính thức bước sang một giai đoạn mới – giai đoạn của một sự hợp tác, một sự đồng hành.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi ăn sáng, dáng vẻ vẫn còn chút lạnh lùng nhưng đã không còn xa cách. Lần đầu tiên, cô cảm thấy, có lẽ, việc trọng sinh vào đây cũng không phải là một điều quá tệ.