Chương 6 : Khúc Dương Cầm Oan Nghiệt
Không khí trong điện Nhật Nguyệt sau màn ban hôn chấn động vẫn còn khá gượng gạo. Các quan khách tuy vẫn nâng chén chúc tụng, nhưng ánh mắt không khỏi liếc về phía Bạch Tử Thanh, kẻ đang ngồi một mình một góc, khuôn mặt lạnh như tiền, và công chúa Ô Lan Nhi, người đẹp bại trận với nụ cười cứng đờ trên môi.
Để phá vỡ sự im lặng ngột ngạt, Linh Hoàng lên tiếng, cố tỏ ra hứng khởi: “Hôm nay là ngày vui, các khanh gia có tài nghệ gì, cứ trổ tài cho trẫm và mọi người cùng thưởng thức. Ai biểu diễn hay, trẫm sẽ có trọng thưởng!”
Lời của hoàng đế như một liều thuốc kích thích. Không khí trong điện lập tức sôi nổi trở lại. Các vị đại thần, vương tôn công tử bắt đầu thúc giục con em mình lên biểu diễn. Đây là một cơ hội vàng để thể hiện tài năng, lọt vào mắt xanh của hoàng thượng hoặc một vị vương hầu nào đó. Các tiểu thư khuê các, người thì múa lụa uyển chuyển, người thì gảy khúc đàn tranh du dương, người thì ngâm thơ đối câu, ai cũng cố gắng phô diễn hết tài nghệ của mình.
Lưu Nhĩ Kỳ ngồi lặng lẽ bên cạnh Hoa Tiên Nhi, lòng dạ rối bời. Cô chỉ mong yến tiệc mau chóng kết thúc để cô có thể rời khỏi nơi thị phi này, rời xa khỏi ánh mắt của người đàn ông kia.
Đúng lúc này, công chúa Ô Lan Nhi bỗng đứng dậy, giọng nói lanh lảnh như chuông bạc nhưng lại ẩn chứa sự khiêu khích: “Hoàng thượng, nghe danh Linh Quốc nhân tài như lá mùa thu, hôm nay được diện kiến quả không sai. Để góp vui, tiểu nữ xin dâng lên hoàng thượng một món quà, cũng là một câu đố, xem trong triều có ai là người tài trí hơn người không.”
Nói rồi, ả vỗ tay ba tiếng. Từ bên ngoài, bốn tên thái giám lực lưỡng khệ nệ khiêng vào một vật thể to lớn, được phủ một tấm vải gấm màu đỏ thẫm. Mọi người trong điện đều tò mò, không biết bên trong là thứ gì.
Ô Lan Nhi bước tới, môi nhếch lên một nụ cười đầy tự tin và khinh miệt. Ả giật mạnh tấm vải đỏ.
Một vật thể bằng gỗ đen bóng, hình dáng kỳ lạ, với hàng phím đen trắng san sát nhau hiện ra trước mắt mọi người. Toàn bộ đại điện ồ lên kinh ngạc. Từ hoàng đế, thái hậu cho đến các quan đại thần, không một ai từng nhìn thấy thứ này. Ngay cả Bạch Tử Thanh và Hiên Dật cũng chau mày, lắc đầu.
Chỉ có Lưu Nhĩ Kỳ, trong một thoáng, hai mắt mở to, cả người như bị điện giật.
Đó… đó là một cây đàn dương cầm!
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Ở thời đại này?
“Hoàng thượng, đây là một loại nhạc cụ đến từ Tây Vực xa xôi, tên gọi là Tử Cầm,” Ô Lan Nhi đắc ý nói, cố tình liếc mắt về phía Bạch Tử Thanh, cái tên “Tử Cầm” nghe qua có chút giống với “Tử Thanh”. “Không biết trong triều có vị anh tài nào biết tên và có thể tấu lên một khúc nhạc từ cây đàn này không? Nếu có, Ô Lan Nhi xin bái phục.”
Cả đại điện im phăng phắc. Các nhạc công hoàng cung cũng chỉ biết nhìn nhau, lắc đầu. Đây rõ ràng là một màn làm khó, một sự sỉ nhục trắng trợn của công chúa nước bại trận.
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Ô Lan Nhi và sự bối rối của Linh Hoàng, Hoa Tiên Nhi bỗng thấy đây là một cơ hội trời cho. Cô ta đã từng nghe Lưu Nhĩ Kỳ kể về những nhạc cụ kỳ lạ ở “quê hương” của mình, trong đó có một loại đàn có phím đen trắng. Máu liều trỗi dậy.
Hoa Tiên Nhi bước ra, quỳ xuống trước ngai vàng: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp có một người hầu gái, vốn theo học một vị kỳ nhân, kiến thức uyên bác, có lẽ sẽ biết về nhạc cụ này.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoa Tiên Nhi, rồi lại chuyển sang người phụ nữ mặc áo màu thiên thanh đang ngồi lặng lẽ sau lưng cô ta.
“Ồ? Một người hầu gái sao?” Linh Hoàng bán tín bán nghi. “Nếu vậy, mau cho triệu kiến.”
Lưu Nhĩ Kỳ cảm thấy tim mình như rớt xuống vực thẳm. Hoa Tiên Nhi đang làm cái gì vậy? Cô ta đang đẩy mình vào chỗ chết!
“Thất Nương, nếu chị không muốn hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, thì hãy làm theo lời em,” Hoa Tiên Nhi ghé sát vào tai cô, giọng nói ngọt ngào nhưng lại lạnh như băng.
Lưu Nhĩ Kỳ sững sờ. Cô không thể tin được người bạn mà cô hết lòng tin tưởng lại dùng chính con của cô để uy hiếp mình. Sự phản bội này đau đớn hơn bất cứ nhát dao nào. Nhưng cô không có lựa chọn. Tường Nhi và Mạc Niệm đang ở trong tay họ.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn run rẩy. Cô chậm rãi đứng dậy, bước ra giữa đại điện, quỳ xuống. “Nô tỳ Lưu Nhĩ Kỳ, tham kiến Hoàng thượng.”
“Ngươi là Lưu Nhĩ Kỳ? Ngẩng đầu lên.”
Khi cô ngẩng đầu lên, cả đại điện lại một lần nữa xôn xao. Dung mạo thanh tú, khí chất trong trẻo như hoa sen buổi sớm, đôi mắt trong veo nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Một vẻ đẹp không kiêu sa, lộng lẫy, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Bạch Tử Thanh nhìn cô, trái tim lại một lần nữa đập lỡ nhịp. Ánh mắt đó, tại sao lại quen thuộc và đau đớn đến thế?
“Ngươi biết nhạc cụ này?” Linh Hoàng hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, ở quê hương của nô tỳ, thứ này được gọi là dương cầm.”
“Dương cầm?” Ô Lan Nhi cười phá lên. “Tên thật quê mùa. Ta gọi nó là Tử Cầm.”
Không khí trong điện lại chùng xuống. Lưu Nhĩ Kỳ không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước đến bên cây đàn. Cô đưa tay lướt nhẹ trên những phím đàn đen trắng, một cảm giác quen thuộc đến đau lòng trỗi dậy. Đã bao lâu rồi cô không chạm vào nó? Hình ảnh người mẹ, một nghệ sĩ dương cầm tài hoa, lại hiện về trong tâm trí cô, khiến mắt cô cay xè.
Cô ngồi xuống, hít một hơi thật sâu. Những ngón tay thon dài của cô bắt đầu nhảy múa trên phím đàn.
Giai điệu đầu tiên vang lên, nhẹ nhàng, trong trẻo như tiếng suối, nhưng lại mang một nỗi buồn mênh mang. Cả đại điện đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Mọi người như bị cuốn vào khúc nhạc kỳ lạ đó. Giai điệu lúc thì dồn dập, mãnh liệt như một cơn bão tố, thể hiện sự căm phẫn, uất hận. Lúc lại da diết, ai oán như tiếng khóc than của một linh hồn lạc lõng. Nó kể một câu chuyện về sự phản bội, về nỗi đau mất mát, về sự cô độc và tuyệt vọng.
Đó là bản “Sonata Ánh Trăng” của Beethoven, một kiệt tác từ thế giới của cô. Nhưng giờ đây, nó chính là tiếng lòng của cô, là tất cả những cảm xúc mà cô đã phải chôn giấu suốt ba năm qua.
Mọi người trong điện đều sững sờ. Họ chưa bao giờ nghe một thứ âm nhạc nào có sức lay động mãnh liệt đến thế. Hoàng đế, Thái hậu, các vị phi tần, ai cũng lặng đi, chìm đắm trong giai điệu bi thương.
Bạch Tử Thanh ngồi bất động, ly rượu trên tay đã nguội lạnh từ lúc nào. Khúc nhạc như một nhát dao, cứa sâu vào trái tim anh. Anh không hiểu ca từ, nhưng anh cảm nhận được nỗi đau, sự oán hận và cả sự cô độc đến cùng cực trong đó. Nó khiến anh nhớ lại đêm mưa ba năm trước, nhớ lại tiếng khóc nức nở của một người con gái dưới thân mình. Một cảm giác tội lỗi và xót xa chưa từng có dâng lên trong lòng anh.
Khi nốt nhạc cuối cùng tan vào không khí, Lưu Nhĩ Kỳ vẫn ngồi bất động, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má.
Cả đại điện vẫn chìm trong im lặng. Rồi, một tràng pháo tay vang lên, rồi hai, rồi cả đại điện vỡ òa trong tiếng hoan hô.
“Hay! Hay lắm!” Linh Hoàng là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt nhìn Lưu Nhĩ Kỳ đầy tán thưởng. “Không ngờ trong thiên hạ lại có khúc nhạc tuyệt diệu đến thế! Người đâu, thưởng!”
Lưu Nhĩ Kỳ lau vội nước mắt, đứng dậy tạ ơn. Sắc mặt Ô Lan Nhi đã xám ngoét vì tức giận và ghen tị. Ả đã hoàn toàn bị lu mờ.
“Một người tài hoa như vậy, sao có thể làm một người hầu gái được,” Hoàng đế nói tiếp, giọng đầy quyền uy. “Truyền chỉ, từ nay Lưu Nhĩ Kỳ sẽ ở lại trong cung, hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu.”
Lời của hoàng đế lại một lần nữa như sét đánh ngang tai Lưu Nhĩ Kỳ. Ở lại trong cung? Hầu hạ Hoàng hậu? Điều đó có nghĩa là cô sẽ bị giam cầm trong chiếc lồng son này, mãi mãi không thể gặp lại con mình, và ngày ngày phải đối mặt với Bạch Tử Thanh?
Không! Cô không thể chấp nhận!
“Hoàng thượng, xin người…” Cô định lên tiếng cầu xin.
“Hoàng thượng anh minh!” Hoa Tiên Nhi đã vội vàng dập đầu tạ ơn, cắt ngang lời cô.
Lưu Nhĩ Kỳ nhìn sang người bạn cũ, trong mắt không còn là sự thất vọng, mà là sự tuyệt vọng và căm hận. Hoa Tiên Nhi đã bán đứng cô một cách không thương tiếc, chỉ vì lợi ích của bản thân.
Bạch Tử Thanh chứng kiến tất cả. Sự nghi ngờ trong lòng anh ngày càng lớn. Người phụ nữ này, khúc nhạc này, nỗi đau này… tất cả đều quá mức trùng hợp. Rốt cuộc, cô ta là ai? Và đứa trẻ kia, có thật sự là con của anh không? Anh siết chặt nắm tay, quyết định phải tìm ra sự thật.