Chương 6 : Kiếm Vũ Dưới Trăng
Ngày diễn ra yến tiệc Trung thu, cả kinh thành đều náo nhiệt. Đây không chỉ là một buổi tiệc hoàng gia thông thường, mà còn là nơi các gia tộc quyền quý ngầm so kè thế lực, các tiểu thư khuê các tranh giành sự chú ý, và là sân khấu cho những âm mưu không hồi kết.
Sáng sớm, Thẩm Lăng Yên còn chưa kịp thay y phục, một bóng người nhỏ nhắn, hoạt bát đã xông vào sân viện của cô.
“Yên nhi tỷ tỷ! Tỷ đã chuẩn bị xong chưa? Muội đến cùng tỷ nhập cung đây!”
Là Thư Nhứ, con gái út của Thừa tướng, cũng là người bạn thân hiếm hoi của Lăng Yên ở kiếp trước và là người trong lòng của anh trai cô, Thẩm Dục. Nhìn thấy nụ cười trong trẻo, không chút toan tính của cô bé, Lăng Yên bất giác cũng mỉm cười. Kiếp này, cô không chỉ bảo vệ gia đình, mà còn phải bảo vệ cả những người bạn tốt như Thư Nhứ.
“Vội cái gì chứ, ta còn chưa trang điểm.” Lăng Yên kéo tay cô bé ngồi xuống.
“Tỷ phải trang điểm thật lộng lẫy vào!” Thư Nhứ chu môi. “Mỗi lần tỷ không đi, bọn họ lại được dịp đặt điều nói xấu, nói tỷ chỉ biết múa đao múa kiếm, thô kệch cục cằn. Hôm nay tỷ phải cho họ thấy, nữ tướng quân của chúng ta khi đã trang điểm lên thì khuynh quốc khuynh thành thế nào!”
Lăng Yên bật cười. Đúng vậy, kiếp trước cô quá cứng nhắc, luôn cho rằng thực lực mới là quan trọng nhất, không màng đến vẻ bề ngoài, để rồi bị người khác dùng chính những lời đồn đó làm vũ khí tấn công mình. Kiếp này, cô sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.
Cô để Tử Oánh giúp mình trang điểm, búi một kiểu tóc phức tạp mà tao nhã, cài lên một cây trâm bạc hình hoa mai tinh xảo. Cô chọn một bộ váy lụa màu trắng bạc, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng. Trang phục không quá cầu kỳ, nhưng lại tôn lên khí chất vừa thanh tao thoát tục, vừa uy nghiêm cao quý của cô. Khi cô bước ra, Thư Nhứ và cả Thẩm Dục vừa đến đều sững sờ.
Anh trai cô, vị thống lĩnh Ngự lâm quân luôn bình tĩnh, giờ đây lại đỏ bừng cả tai, lắp bắp không nói nên lời.
Trong đại điện Tuyên Dương, khi ba người vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Các tiểu thư đang tụ tập bàn tán lập tức im bặt. Họ không thể tin vào mắt mình. Kia có phải là Thẩm Lăng Yên, người mà họ vẫn luôn chế giễu là kẻ thô lỗ không? Sao hôm nay lại xinh đẹp và cao quý đến vậy, khí chất thậm chí còn lấn át cả Thẩm Thủy Dao, người luôn được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân.
“Ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, lại định đi quyến rũ Tam hoàng tử đây mà…” Một giọng nói chanh chua vang lên từ một đám đông.
Thư Nhứ tức giận định lên tiếng, nhưng Lăng Yên đã giữ cô bé lại. Cô chậm rãi bước về phía tiểu thư vừa lên tiếng, một trong những tay chân thân cận của Thẩm Thủy Dao ở kiếp trước.
“Ngươi vừa nói ai?” Giọng Lăng Yên không lớn, nhưng lại lạnh thấu xương, khiến người kia bất giác run rẩy.
Nhưng nghĩ đến việc mình là người của Tam hoàng tử, nàng ta lại lấy hết can đảm, trợn mắt nói: “Nói ai thì tự người đó biết! Cả ngày chỉ biết múa đao múa kiếm, cuối cùng chẳng phải cũng bất tài, trúng tên rồi được khiêng về kinh thành sao? Không dựa vào quyến rũ Tam điện hạ thì còn làm được gì…”
“Chát!”
Một cái tát trời giáng in hằn năm dấu tay lên mặt cô ta. Lăng Yên ra tay quá nhanh, không ai kịp nhìn rõ. Cô túm lấy tóc đối phương, buộc nàng ta phải ngẩng đầu đối diện với mình.
“Ta vì nước mà đổ máu, dù bị thương cũng là vinh quang, không phải thứ cho kẻ chỉ biết ngồi không hưởng lộc như ngươi được phép phán xét. Hơn nữa, phẩm hạnh của ta thế nào, cũng không đến lượt ngươi ở đây đặt điều. Mở miệng ra là những lời đồn vô căn cứ, không có não sao?”
Nói xong, cô thẳng tay đẩy mạnh, khiến cô ta ngã dúi dụi vào đám bạn. Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Yên quét một vòng, tất cả các tiểu thư đều sợ hãi cúi đầu, không dám hó hé thêm lời nào.
Buổi yến tiệc chính thức bắt đầu. Hoàng đế ngồi ở thượng vị, bên cạnh là Hoàng hậu Tần Hoan, mẹ ruột của Sở Vân Trạch. Lăng Yên liếc nhìn bà ta, một người phụ nữ luôn tỏ ra hiền từ, độ lượng, nhưng thực chất tâm địa còn độc ác hơn cả rắn rết. Kiếp trước, chính bà ta đã cùng con trai mình lợi dụng rồi vứt bỏ cô.
Sau vài màn ca múa, Hoàng đế đột nhiên cất giọng, vẻ mặt trang nghiêm: “Chư vị ái khanh, hôm nay, trẫm có một tin vui muốn thông báo. Cửu hoàng nhi thất lạc nhiều năm của trẫm, đã tìm thấy rồi!”
Cả đại điện lập tức xôn xao. Cửu hoàng tử, người con trai duy nhất của Tiên hoàng hậu, người mang trong mình dòng máu của hai triều đại, đã trở về!
“Tuyên Cửu hoàng tử Sở Vân Chiêu diện kiến!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa điện. Một thiếu niên vận cẩm bào màu xanh ngọc, chậm rãi bước vào. Gương mặt anh tuấn như tranh vẽ, đôi mắt hổ phách sâu thẳm, dù sắc mặt có chút tái nhợt, khí chất cao quý, lạnh lùng của anh vẫn khiến người ta phải nín thở.
Thẩm Lăng Yên cũng nhìn anh, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp. Anh vẫn còn sống, vẫn lành lặn, nhưng dáng đi lại có chút khập khiễng, người trông yếu ớt, như thể có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Anh đang diễn kịch sao? Hay vết thương đêm đó vẫn chưa lành hẳn?
Sở Vân Trạch nhìn thấy bộ dạng bệnh tật của anh, trong lòng cười thầm. Một phế nhân như vậy, lấy gì để tranh giành với hắn? Hoàng hậu Tần Hoan cũng lau nước mắt, tỏ vẻ thương xót, nhưng trong mắt lại là một sự dò xét lạnh lùng.
Sau khi Cửu hoàng tử an tọa, các tiểu thư lại tiếp tục phần biểu diễn tài nghệ. Cuối cùng, đến lượt Thẩm Thủy Dao. Nàng ta che nửa mặt bằng một tấm mạng lụa mỏng, ngồi trước cây đàn cổ, những ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, tấu lên một khúc nhạc du dương, ai oán. Tiếng đàn của nàng ta quả thực rất hay, khiến mọi người đều tán thưởng.
Hoàng hậu Tần Hoan mỉm cười hài lòng: “Dao nhi quả là tài nghệ hơn người, ngọc như ý này, xứng đáng thuộc về con.”
Thẩm Thủy Dao vờ như khiêm tốn, đứng dậy thưa: “Mẫu hậu, tỷ tỷ của con vì yến tiệc hôm nay đã khổ luyện vũ kỹ rất lâu, còn chưa có cơ hội biểu diễn. Ngọc như ý này, con tạm thời chưa dám nhận.”
Mọi ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía Thẩm Lăng Yên. Ai cũng biết cô chỉ là một võ biền, làm gì biết ca múa. Thẩm Thủy Dao rõ ràng là đang muốn làm cô bẽ mặt.
Thư Nhứ lo lắng ghé vào tai cô: “Yên nhi tỷ tỷ, hay để muội lên thay…”
Lăng Yên khẽ lắc đầu, trong mắt ánh lên một tia sáng lạnh. Cô đứng dậy, bước ra giữa đại điện, tay cầm theo thanh kiếm.
“Ta không biết múa, chỉ biết dùng kiếm. Hôm nay xin múa một bài kiếm, góp vui cho yến tiệc.”
Theo tiếng đàn tỳ bà réo rắt của Thư Nhứ, Lăng Yên bắt đầu di chuyển. Thân hình cô nhẹ như yến, kiếm trong tay như rồng bay phượng múa. Mỗi một chiêu thức đều vừa mạnh mẽ, dứt khoát, lại vừa mềm mại, uyển chuyển. Kiếm khí lạnh lẽo tỏa ra, cuốn theo những cánh hoa trong điện, tạo thành một khung cảnh vừa diễm lệ vừa bi tráng. Ánh trăng bạc chiếu rọi, tà áo trắng của cô tung bay, mái tóc đen nhánh bay trong gió, đôi mắt phượng sáng ngời, kiên định. Cô không giống một vũ công, mà giống một nữ thần chiến tranh đang nhảy múa giữa chiến trường.
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, tất cả đều bị màn kiếm vũ của cô hớp hồn. Ngay cả Sở Vân Chiêu, người vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cũng bất giác siết chặt chén trà trong tay, đôi mắt hổ phách nhìn cô không rời.
Khi khúc nhạc kết thúc, Lăng Yên thu kiếm lại, bình thản bước vào trong. Tiếng vỗ tay lúc này mới vang lên như sấm dội.
“Hay! Hay lắm! Kiếm vũ tuyệt vời! Không hổ là nữ tướng quân của Đại Cảnh!” Binh bộ Thượng thư kích động đứng dậy khen ngợi.
Thẩm Thủy Dao đứng chết trân tại chỗ, mặt trắng bệch. Nàng ta không thể ngờ, Thẩm Lăng Yên lại có thể biến sự làm khó của mình thành một cơ hội để tỏa sáng rực rỡ như vậy.
Đúng lúc này, Sở Vân Trạch đứng dậy, cất giọng sang sảng: “Phụ hoàng, nhi thần và Thẩm tiểu thư tình đầu ý hợp đã lâu. Hôm nay nhân dịp trăng tròn, xin phụ hoàng ban hôn cho chúng con!”
Hoàng đế mỉm cười, nhìn về phía Thẩm Lăng Yên. Mọi người đều nghĩ, cô chắc chắn sẽ vui mừng đồng ý.
Nhưng Thẩm Lăng Yên lại bước ra, ung dung hành lễ.
“Bẩm hoàng thượng, thần nữ không thể nhận ân điển này.”
Cả đại điện chết lặng. Nàng ta… nàng ta từ chối hôn sự với Tam hoàng tử?
“Yên nhi, nàng đừng đùa nữa.” Sở Vân Trạch tái mặt.
Lăng Yên nhìn thẳng vào hắn, rồi lại nhìn sang Sở Vân Chiêu đang ngồi ở phía xa, giọng nói trong trẻo mà đanh thép: “Thần nữ không dám đùa. Chỉ là, thần nữ nhớ rằng, hôn ước năm đó do Tiên hoàng hậu định ra, là hôn ước giữa đích nữ của Thẩm gia và đích hoàng tử của hoàng thượng. Nay Cửu điện hạ đã trở về, người mới chính là đích hoàng tử trong hôn ước. Thần nữ không dám trái ý Tiên hoàng hậu, cũng không dám làm hoàng hậu và Tam điện hạ khó xử. Chi bằng, thần nữ nguyện cả đời không lấy chồng, một lòng vì giang sơn xã tắc.”
Một câu nói, vừa từ chối Sở Vân Trạch, vừa đẩy Sở Vân Chiêu vào cuộc, lại vừa thể hiện lòng trung quân ái quốc của mình. Thẩm Lăng Yên, cô đã không còn là cô gái ngây thơ của kiếp trước nữa rồi.