Chương 9 : Kim Ốc Tàng Kiều
Sau cuộc đối đầu nảy lửa đêm đó, một sự bình yên giả tạo và căng thẳng bao trùm lên Bạch Phủ. Lưu Nhĩ Kỳ, đúng như giao ước, đã bắt đầu cuộc sống của một “phạm nhân” trong chiếc lồng son. Cuộc sống vật chất của ba mẹ con được chu cấp đầy đủ, thậm chí là xa hoa hơn nhiều so với những ngày tháng ở Linh Cốc Thôn. Quần áo lụa là, sơn hào hải vị, có người hầu kẻ hạ. Nhưng đối với Lưu Nhĩ Kỳ, tất cả những thứ đó đều vô nghĩa. Tự do của cô đã bị tước đoạt. Cánh cổng của biệt viện luôn đóng chặt, và những tên gia nhân, đứng đầu là một quản gia đứng tuổi tên Lý Bá, tuy đối xử với cô rất kính cẩn nhưng lại luôn giám sát mọi hành động của cô như những tên cai ngục.
Cô biến sự căm hận và uất ức thành một lớp băng giá lạnh lùng, bao bọc lấy trái tim mình. Cô giữ khoảng cách với tất cả mọi người, kể cả Bạch Tử Thanh. Mỗi khi anh đến, cô đều coi anh như không khí, chỉ tập trung vào việc chăm sóc hai đứa con. Cô dạy Tường Nhi đọc sách, viết chữ, dạy Mạc Niệm những bài hát đồng dao. Cô biến khoảng sân nhỏ trong biệt viện thành một thế giới riêng của ba mẹ con, một nơi mà bóng dáng của Bạch Tử Thanh không thể xâm phạm.
Bạch Tử Thanh cũng không còn giữ thái độ tức giận như đêm đầu tiên. Mỗi lần đến thăm, anh đều mang theo những món đồ chơi mới lạ hoặc những món điểm tâm ngon lành cho Mạc Niệm. Anh biết, đứa trẻ là cầu nối duy nhất giữa anh và cô lúc này. Ban đầu, Mạc Niệm còn có chút rụt rè, sợ hãi, nhưng bản tính trẻ con hiếu động và sự kiên nhẫn của Bạch Tử Thanh đã nhanh chóng kéo chúng lại gần nhau.
Một buổi chiều, Bạch Tử Thanh mang đến một con diều giấy hình chim phượng hoàng. Anh dắt Mạc Niệm ra ngoài sân, tự tay dạy cậu bé cách thả diều. Mạc Niệm ban đầu còn lóng ngóng, nhưng chẳng mấy chốc, dưới sự chỉ dẫn của cha, cánh diều đã no gió bay vút lên bầu trời xanh thẳm. Tiếng cười trong trẻo, giòn tan của Mạc Niệm vang vọng khắp sân.
Lưu Nhĩ Kỳ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát. Nhìn cảnh cha con họ vui đùa bên nhau, một cảm giác chua xót và phức tạp dâng lên trong lòng cô. Cô hận người đàn ông đó, hận hắn đã cướp đi sự trong trắng của cô, hận hắn đã đẩy cô vào hoàn cảnh này. Nhưng, cô không thể phủ nhận rằng, trong khoảnh khắc đó, hắn đang làm tròn trách nhiệm của một người cha, mang lại cho Mạc Niệm niềm vui mà cô chưa bao giờ có thể mang lại. Mạc Niệm cần một người cha, và người đó, trớ trêu thay, lại chính là kẻ cô căm hận nhất.
Tường Nhi thì khác. Cậu bé luôn đứng từ xa, ánh mắt cảnh giác không rời khỏi Bạch Tử Thanh. Trong mắt cậu, người đàn ông này chính là kẻ đã khiến mẹ cậu phải buồn bã, lo âu. Cậu đứng chắn giữa mẹ, em trai và người đàn ông đó, như một người lính nhỏ bé đang bảo vệ lãnh thổ của mình.
Bạch Tử Thanh cũng nhận ra sự xa cách của Tường Nhi. Một hôm, sau khi chơi đùa với Mạc Niệm, anh tiến lại gần cậu bé.
“Cháu là Tường Nhi phải không?” Anh cố gắng để giọng mình trở nên ôn hòa nhất có thể.
Tường Nhi chỉ gật đầu, không nói gì.
“Ta nghe nói cháu là do mẹ cháu nhận nuôi. Bà ngoại của cháu…”
“Bà đã mất rồi,” Tường Nhi cắt ngang, giọng nói có chút run rẩy.
Bạch Tử Thanh im lặng một lúc. Anh không biết nên nói gì để an ủi cậu bé. Anh nhận ra, gánh nặng trên vai người phụ nữ kia không chỉ có Mạc Niệm. Cô còn đang cưu mang cả một đứa trẻ mồ côi khác. Điều đó khiến anh vừa có chút nể phục, lại vừa có chút áy náy.
“Sau này, ta cũng sẽ là cha của cháu,” anh đột nhiên nói, một câu nói mà chính anh cũng không ngờ tới.
Tường Nhi ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to nhìn anh đầy ngạc nhiên.
Lưu Nhĩ Kỳ, người đang đứng gần đó, cũng sững sờ. Cô không hiểu tại sao hắn lại nói vậy. Là để lấy lòng cô? Hay là một sự thương hại?
“Tôi không cần ngài thương hại,” cô lạnh lùng bước tới. “Tường Nhi là con của tôi, không liên quan đến ngài.”
“Ta không thương hại,” Bạch Tử Thanh đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Ta chỉ đang làm điều mà một người đàn ông nên làm. Ta đã nợ cô quá nhiều.”
Cuộc đối thoại của họ lại đi vào bế tắc. Bạch Tử Thanh biết không thể thay đổi suy nghĩ của cô trong một sớm một chiều. Anh chỉ có thể dùng hành động để chứng minh. Anh không chỉ quan tâm đến Mạc Niệm, mà còn bắt đầu để ý đến cả Tường Nhi, hỏi han việc học hành của cậu bé, thỉnh thoảng còn chỉ dạy cho cậu vài thế võ cơ bản.
Dần dần, Lưu Nhĩ Kỳ cũng không còn gay gắt như trước. Cô vẫn giữ khoảng cách, nhưng không còn ngăn cản cha con họ gặp nhau. Cô biết, mình không thể tước đi quyền được có cha của Mạc Niệm.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, ngày thành thân của Bạch Tử Thanh với hai vị công chúa ngày một đến gần. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, lòng Lưu Nhĩ Kỳ lại như bị muối xát. Cô tự nhủ rằng mình không quan tâm, rằng hắn lấy ai cũng không liên quan đến mình. Nhưng, tại sao trái tim vẫn cứ đau?
Đêm trước ngày đại hôn, Bạch Tử Thanh lại đến biệt viện. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi uống trà một mình trong sân. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên khuôn mặt anh, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày dường như được thay thế bằng một nỗi cô đơn và mệt mỏi.
Lưu Nhĩ Kỳ đứng trong phòng, nhìn qua cửa sổ. Cô không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự bất lực của hắn. Một đại tướng quân lừng lẫy, nhưng cũng chỉ là một quân cờ trong ván cờ chính trị tàn khốc.
Khi anh đứng dậy định rời đi, cô đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Ngày mai… chúc ngài tân hôn vui vẻ.”
Bạch Tử Thanh dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Anh chỉ đứng lặng một lúc, rồi giọng nói trầm khàn của anh vang lên trong đêm. “Cảm ơn.”
Anh bước đi, bóng lưng cao lớn, cô độc dần khuất sau cánh cổng. Khi bóng anh vừa mất dạng, một giọng nói khác vang lên từ trên một cành cây cao: “Chủ tử.”
Đó là Mặc, một trong những ám vệ thân tín nhất của Bạch Tử Thanh.
“Từ hôm nay, ngươi ở lại đây, bí mật bảo vệ an toàn cho mẹ con họ. Bất cứ kẻ nào dám xâm phạm, giết không tha.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Bạch Tử Thanh ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng vẫn còn sáng đèn của Lưu Nhĩ Kỳ, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp. Anh đang giam cầm cô, nhưng đồng thời, anh cũng đang cố gắng bảo vệ cô theo cách của riêng mình. “Kim ốc tàng kiều”, có lẽ, không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là một lời hứa bảo bọc thầm lặng, một lời hứa mà chính anh cũng chưa nhận ra.